Trong bài giáo lý tại buổi Tiếp kiến chung sáng thứ Tư ngày 17/12/2025, Đức Thánh Cha suy niệm về sự sống lại của Chúa Giêsu như là nền tảng vững chắc của niềm hy vọng trong cuộc sống hằng ngày. Ngài nói rằng bến đỗ đích thực của tâm hồn con người không nằm ở việc chiếm hữu của cải trần gian, mà ở việc đạt được điều có thể lấp đầy nó trọn vẹn, đó là tình yêu của Thiên Chúa, hay đúng hơn là Thiên Chúa Tình Yêu.
Vatican News
Tin Mừng Thánh Mátthêu (6,19-21)
[Đức Giêsu nói với các môn đệ:] “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó".
Bài giáo lý của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến! Chào anh chị em! Chào mừng tất cả anh chị em!
Cuộc sống con người được đặc trưng bởi một chuyển động không ngừng, thúc đẩy chúng ta hành động, làm việc. Ngày nay, ở khắp nơi người ta đòi hỏi nhanh chóng đạt được những kết quả tối ưu trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Sự phục sinh của Chúa Giêsu soi sáng khía cạnh này của kinh nghiệm con người chúng ta như thế nào? Khi chúng ta tham dự vào chiến thắng của Người trên sự chết, liệu chúng ta có được nghỉ ngơi không? Đức tin nói với chúng ta: có, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ không bất động, nhưng sẽ bước vào sự nghỉ ngơi của Thiên Chúa, là bình an và niềm vui. Vậy thì, chúng ta chỉ cần chờ đợi, hay điều này có thể thay đổi chúng ta ngay từ bây giờ?
Chúng ta không phải là máy móc, chúng ta có một “trái tim"
Chúng ta bị cuốn vào quá nhiều hoạt động, nhưng không phải lúc nào những hoạt động ấy cũng mang lại cho chúng ta sự mãn nguyện. Nhiều hành động của chúng ta gắn liền với những việc thực tế, cụ thể. Chúng ta phải gánh vác trách nhiệm của nhiều bổn phận, giải quyết các vấn đề, đối diện với mệt nhọc. Chính Chúa Giêsu cũng đã dấn thân vào đời sống và con người, không giữ lại điều gì cho mình, trái lại hiến dâng chính mình cho đến cùng. Tuy nhiên, chúng ta thường cảm nhận rằng việc làm quá nhiều, thay vì mang lại sự viên mãn, lại trở thành một vòng xoáy làm chúng ta choáng váng, đánh mất sự thanh thản, và ngăn cản chúng ta sống trọn vẹn những điều thực sự quan trọng cho cuộc đời mình. Khi ấy, chúng ta cảm thấy mệt mỏi, không thỏa mãn: thời gian dường như tan biến vào hàng ngàn việc thực tế nhưng lại không giải đáp được ý nghĩa tối hậu của sự hiện hữu. Đôi khi, sau những ngày đầy ắp hoạt động, chúng ta cảm thấy trống rỗng. Tại sao vậy? Bởi vì chúng ta không phải là máy móc, chúng ta có một “trái tim”, hơn nữa có thể nói: chúng ta chính là một trái tim.
Trái tim là biểu tượng của toàn bộ nhân tính của chúng ta, là sự tổng hợp của tư tưởng, cảm xúc và ước muốn, là trung tâm vô hình của con người chúng ta. Thánh sử Mátthêu mời gọi chúng ta suy tư về tầm quan trọng của trái tim khi thuật lại lời tuyệt vời này của Chúa Giêsu: “Kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó” (Mt 6,21).
Kho tàng đích thực được cất giữ trong tâm hồn
Như vậy, kho tàng đích thực được gìn giữ trong trái tim chứ không phải trong những két sắt của trần gian, cũng không phải trong những khoản đầu tư tài chính khổng lồ – ngày nay càng lúc càng điên loạn, tập trung cách bất công và bị tôn thờ – với cái giá đẫm máu là hàng triệu sinh mạng con người và sự tàn phá công trình tạo dựng của Thiên Chúa.
Trái tim khắc khoải
Cần phải suy tư về những điều này, bởi vì giữa vô số bổn phận mà chúng ta liên tục đối diện, ngày càng lộ rõ nguy cơ của sự phân tán, đôi khi là tuyệt vọng, mất ý nghĩa, ngay cả nơi những người bề ngoài xem ra thành công. Trái lại, đọc cuộc sống dưới ánh sáng của mầu nhiệm Phục Sinh, nhìn cuộc đời với Chúa Kitô Phục Sinh, có nghĩa là tìm được lối vào cốt lõi của con người, vào trái tim của chúng ta: cor inquietum – trái tim thao thức. Với tính từ “thao thức” này, thánh Augustino giúp chúng ta hiểu được khát vọng của con người luôn hướng tới sự viên mãn trọn vẹn. Cụm từ đầy đủ này xuất phát từ đầu tác phẩm Tự Thuật, nơi thánh Augustino viết: “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên chúng con cho Chúa, và lòng chúng con luôn khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa” (I, 1,1).
Trở về với nguồn mạch sự hiện hữu của mình
Sự thao thức khắc khoải là dấu chỉ cho thấy trái tim chúng ta không chuyển động cách ngẫu nhiên, theo cách hỗn loạn, không mục đích hay không đích đến, nhưng được hướng về điểm đến tối hậu của nó, đó là “trở về nhà”. Và bến đỗ đích thực của trái tim không nằm ở việc chiếm hữu của cải trần gian, mà ở việc đạt được điều có thể lấp đầy nó trọn vẹn, đó là tình yêu của Thiên Chúa, hay đúng hơn là Thiên Chúa Tình Yêu. Tuy nhiên, kho tàng này chỉ được tìm thấy khi chúng ta yêu thương tha nhân mà chúng ta gặp gỡ trên đường đời: những người anh chị em bằng xương bằng thịt, sự hiện diện của họ thúc bách và chất vấn trái tim chúng ta, mời gọi nó mở ra và trao ban. Tha nhân đòi hỏi bạn chậm lại, nhìn vào mắt họ, đôi khi thay đổi kế hoạch, thậm chí có thể thay đổi cả hướng đi.
Anh chị em thân mến, đây chính là bí quyết của chuyển động nơi trái tim con người: trở về với nguồn mạch sự hiện hữu của mình, hưởng nếm niềm vui không bao giờ tàn phai, không làm thất vọng. Không ai có thể sống mà không có một ý nghĩa vượt lên trên cái nhất thời, vượt trên những gì chóng qua. Trái tim con người không thể sống nếu không có hy vọng, nếu không biết rằng mình được dựng nên cho sự viên mãn, chứ không phải cho sự thiếu thốn.
Chúa Giêsu Kitô, qua mầu nhiệm Nhập Thể, Khổ Nạn, Tử Nạn và Phục Sinh của Người, đã đặt nền tảng vững chắc cho niềm hy vọng này. Trái tim thao thức sẽ không bị thất vọng nếu bước vào năng động của tình yêu mà nó được tạo dựng để sống. Bến đỗ là chắc chắn: sự sống đã chiến thắng, và trong Đức Kitô, sẽ tiếp tục chiến thắng mọi cái chết của đời sống hằng ngày. Đó chính là niềm hy vọng Kitô giáo: chúng ta hãy luôn chúc tụng và tạ ơn Chúa vì hồng ân Người đã ban cho chúng ta!
Buổi Tiếp kiến kết thúc với Kinh Lạy Cha và Phép lành Đức Thánh Cha ban cho mọi người.
Nguồn: Vatican News





