Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật III Phục Sinh Năm B: Bình An Trong Cơn Giông Tố Cuộc Đời

11/04/2024
624


BÌNH AN TRONG CƠN GIÔNG TỐ CUỘC ĐỜI

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Đọc Tin Mừng chúng ta khám phá ra rằng, không một ai thấy Chúa Giêsu khi Ngài phục sinh, nhưng có nhiều người đã thấy Đấng Phục Sinh. Ngài xuất hiện cho Maria Madalêna, cho Phêrô và Giacôbê, và cho nhóm mười một, rồi cho các môn đệ cùng một lúc. Nhưng trong những lần Ngài xuất hiện vào ngày sống lại, Ngài đều nói với các môn đệ: “ Bình an cho các con” ( Lc 24,36 ). Vậy bình an của Chúa Phục Sinh là bình an nào?.

Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công sáng tác. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám may trắng mịn màng. Tất cả Những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp đổ xuống. Bên vách núi là giòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau giòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa giòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình. . . Bình yên thật sự. Nhà vua công bố: "Ta chọn bức tranh này!

Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong không ba bao táp, ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong tâm hồn. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên giữa một thế giới đang giằng xé bon chen.  

            Mỗi người chúng ta ai cũng muốn được bình an. Khi tâm hồn được bình an thì mọi sự sẽ trở nên nhẹ nhàng. Mà sự bình an đích thực chỉ có ở nơi Chúa. Vậy, chúng ta hãy  nói như Giacop : "Tôi chẳng cho người đi đâu, nếu người không ban phước cho tôi" (St 32,26). Chúng ta hãy tha thiết mời Chúa Phục Sinh ở lại và ở trong chúng ta luôn mãi. Chúa chỉ mong có thế, nhưng với điều kiện là chúng ta phải mời. Ngài không bao giờ phá cửa mà vào. Những giờ phút trò truyện thân mật với Chúa sẽ khiến lòng chúng ta vốn lạnh như đồng, trở nên nóng như lửa, lòng đang đau buồn thất vọng trở nên vui vẻ và đầy hi vọng. Chúa sẵn sàng đến với chúng ta trong giờ phút hoang mang, dao động để thăm viếng và ủi an chúng ta. Hãy cố dành nhiều thời giờ tâm giao với Ngài thì bao nhiêu khó khăn của chúng ta cũng sẽ được giải quyết hết. Điều đáng buồn là vì thiếu lòng tin nên mắt chúng ta thường bị mờ không nhận biết sự hiện diện của Ngài. Chúng ta bước đi rầu rĩ, trong khi đáng lẽ ra phải hớn hở vì được đồng hành với Ngài. Có thể là đang khi Ngài cắt nghĩa Kinh Thánh  cho chúng ta, hay khi chúng ta tham dự Thánh lễ, sự đui mù được cất đi, để rồi cuộc hành trình chấm dứt khi ta về đến nhà, Chúng ta sẽ thấy Ngài đối diện với chúng ta, không phải phai mờ trong màn đêm âm phủ, nhưng rực rỡ trong ánh sáng vinh quang đời đời. 

Trên đường Emmaus của cuộc lữ hành trần thế  nhiều lần chúng ta cũng đã gặp Chúa nhưng không nhận ra Chúa. Vì Chúa ẩn hiện trong anh em ta, trong người nghèo khó, trong người đau khổ. Thánh VinhSơn Phaolô là một vị thánh bác ái. Mãi đến lúc tuổi già, nhiều đêm tuyết sa gió lạnh, ngài vẫn lang thang đi tìm kiếm những cụ già run rẩy giữa cảnh màn trời chiếu đất, hay những trẻ thơ bị bỏ ở góc đường phố. Ngài thường nói: "Đức bái ái chân thực thì mở tay ra và nhắm mắt lại". Mở bàn tay ra để đón Chúa trong thân phận người nghèo, nhắm mắt lại để nhìn thấy Chúa trong Đức Tin. 

Để được thế, ngay lúc này chúng ta hãy tập luôn sống trong sự hiện diện của Chúa:

            Đi mãi đâu cho thoát thần trí Ngài,

            Lẩn nơi nào cho thoát được Thánh Nhan ?

            Dù chắp cánh bay từ phía hừng đông xuất hiện,

            Đến ở nơi chân trời góc biển phương tây.

            Tại đó cũng tay Ngài đưa dẫn,

            Cánh tay hùng mạnh giữ lấy con.(Tv 138).

Hãy sống mãi trong vòng tay của Chúa để được hưởng bình an. Hãy duy trì mối giao hảo hạnh phúc với Chúa, để khi Ngài đến, chúng ta đầy lòng tin tưởng, không phải hổ thẹn lúc gặp Ngài... Chúng ta sẽ giống như Ngài vì chúng ta sẽ thấy chính Ngài. Chúng ta  không thể ngồi yên tại căn phòng của mình mãi, mà phải ra đi đem bình an của Chúa đến cho mọi người. Cần phải rời căn phòng an toàn như các môn đệ năm xưa mà nhận lấy sứ mạng của mình. Những ngày than vãn đã lùi vào quá khứ. Giờ đây, chúng ta phải đem niềm vui mừng Phục sinh và sự bình an ấy chia sẻ cho anh chị em chúng ta.  
 

Lm. Joseph Phan Cảnh