NƯỚC TRỜI – MIỀN ĐẤT HỨA THẬT SỰ

19/06/2025
118


NƯỚC TRỜI – MIỀN ĐẤT HỨA THẬT SỰ

Cho những ai đang mải miết mưu sinh mà quên mất nơi mình sẽ đến…

Tác giả: Joseph Lee

1. Chuyến bay chưa kịp đến nơi

Ngày 12/6/2025, chiếc Boeing 787-8 Dreamliner mang số hiệu AI171 của hãng Air India cất cánh từ thành phố Ahmedabad (Ấn Độ) để bay đến London.

Chưa đầy một phút sau khi rời mặt đất, chiếc máy bay gặp sự cố nghiêm trọng, lao thẳng xuống khu ký túc xá của một trường y khoa gần sân bay.

241 trên tổng số 242 hành khách thiệt mạng, cùng với nhiều người dưới mặt đất.

Không phải tất cả họ đều là người nổi tiếng hay giàu có. Nhưng ai trong số họ cũng mang theo một khát vọng rất con người: một khởi đầu mới, một cơ hội mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong số đó có gia đình của Tiến sĩ Pratik Joshi – người đàn ông đã dành sáu năm xa xứ để chuẩn bị mọi điều tốt nhất cho ngày đoàn tụ với vợ con trên đất Anh. Với họ, nước Anh là “miền đất hứa”.

Nhưng rồi, chuyến bay chưa kịp đưa họ đến miền đất ấy… đã trở thành chuyến hành trình cuối cùng.

2. Khi miền đất hứa không nằm trên bản đồ

Câu chuyện tang thương ấy, hơn cả một biến cố, là một lời nhắc nhở lặng lẽ nhưng sâu xa.

Chúng ta, những người trẻ hôm nay, đang miệt mài trên vô số hành trình: học tập, làm việc, định cư, xây dựng sự nghiệp… Ai cũng đang cất cánh trong chuyến bay cuộc đời của mình, mang theo hy vọng sẽ đến một nơi “xứng đáng hơn”.

Chúng ta đầu tư vào những nơi ở tốt hơn, công việc thu nhập cao hơn, mối quan hệ có giá hơn…

Nhưng giữa những hoạch định và nỗ lực đó, câu hỏi không thể trốn tránh là:

“Nếu hôm nay là chuyến bay cuối cùng, tôi sẽ bay về đâu?”

Gia đình Tiến sĩ Joshi không kịp đến nước Anh, miền đất họ từng mơ. Nhưng với ánh nhìn đức tin, ta có thể hy vọng họ đã đến một miền đất khác, nơi không cần visa, không có trên bản đồ, nhưng được Thiên Chúa ghi khắc: Thiên Đàng, Miền Đất Hứa Thật Sự.

3. Quê hương không do tay người thế làm ra

Thánh Phaolô viết:

“Quê hương chúng ta ở trên trời” (Pl 3,20). “Chúng ta có một nơi ở vĩnh cửu do Thiên Chúa dựng nên, một ngôi nhà không do tay người thế làm ra” (2 Cr 5,1).

Những lời ấy không nhằm hạ thấp giá trị đời này, nhưng giúp ta hiểu rằng đời này là hành trình chuẩn bị cho vĩnh cửu.

Cuộc sống hôm nay chỉ là ga trung chuyển, chỉ là trạm dừng giữa một hành trình dài hơn và vĩnh hằng. Điều quan trọng không phải bạn đang ngồi hạng ghế nào, mà là: bạn đã nắm chắc tấm vé về quê chưa?

Trong một thế giới hô vang khẩu hiệu “sống cho hiện tại”, “kiếm tiền trước – tin sau”, nhiều người trẻ đánh mất cảm thức về đời sau. Không phải vì họ không tin Chúa mà chỉ vì họ… quá bận để nhớ đến Ngài.

4. Khi “bận” trở thành một tôn giáo mới

Trong giáo xứ của chúng tôi, rất nhiều người dễ dàng bỏ lễ với lý do đơn giản: “bận”.

Hầu như các bạn trẻ, kể cả ở nhà hay đi làm ăn xa đều không tham dự Thánh lễ Chúa Nhật với những lý do quen thuộc: “Con bận giữ em”, “con đi làm”, “con bận đi cày, cấy”… Và lúc nào cũng thêm một câu: “Mong cha thông cảm.”

Lý do không xấu. Nhưng điều nguy hiểm là: cái “bận” ấy đang âm thầm thay thế đức tin.

Một tôn giáo mới đang hình thành nơi mà “Chúa” là hiệu suất, “thánh lễ” là deadline (bổn phận), và “bàn thờ” là tài khoản ngân hàng.

Chúng ta vẫn xưng là “có đạo”, nhưng:

Có giữ đạo: nghĩa là sống các bí tích, tham dự cộng đoàn, giữ ngày Chúa Nhật?
Có sống đạo: nghĩa là đem Tin Mừng vào cách tôi làm việc, tiêu tiền, yêu thương, tha thứ?

Chỉ khi Tin Mừng trở thành tiêu chuẩn sống, không chỉ là “lý tưởng tinh thần”, thì lúc ấy đức tin mới thực sự sống động.

Như lời Đức Tổng Giám mục Leopoldo Girelli khi còn là Đại diện không thường trú của Tòa Thánh tại Việt Nam từng chia sẻ với các Giám mục Việt Nam:

Cũng như Chúa Giêsu đã ra khỏi mồ, các tín hữu Việt Nam cũng cần làm cho Chúa Giêsu thoát khỏi những từ ngữ “chết” trong quyển Sách Thánh để hạ sinh thành Lời rao giảng sống động trong cuộc sống.”

5. Một lời cảnh tỉnh giữa tro tàn

Cái chết của hơn 300 người hôm ấy (gồm cả những người trên mặt đất) không chỉ là con số thống kê, mà là một tiếng chuông cảnh tỉnh. Không để gieo sợ hãi, mà để khơi lại câu hỏi thiết yếu:

“Tôi đang bay về đâu?”
“Tôi đã chuẩn bị gì cho điểm đến cuối cùng?”

Thánh thiện không đòi bạn rút lui khỏi đời thường. Trái lại, nó bắt đầu từ cách bạn sống đời thường với ánh mắt hướng về Trời Cao.

Bạn vẫn có thể học cao, đầu tư lớn, bận rộn cả ngày nhưng vẫn sống thánh thiện nếu bạn đặt Nước Trời là ưu tiên số một.

“Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn mọi sự khác, Người sẽ ban thêm cho” (Mt 6,33).

6. Chuyến bay cuối cùng

Một ngày kia, chuyến bay cuối cùng của đời bạn sẽ cất cánh.

Không ai biết giờ khởi hành. Không ai tự đặt vé. Nhưng chuyến bay đó chắc chắn sẽ đến.

Lúc ấy, không còn hợp đồng nào để ký, không còn deadline nào để hoàn tất, không còn điện thoại nào cần trả lời.

Chỉ còn lại một điều duy nhất:

Tôi đang bay về đâu?
Tôi có kịp về tới Miền Đất Hứa Thật Sự không?

Lạy Chúa,
xin cho chúng con đừng vì mải mê xây cuộc đời tạm
mà lãng quên ngôi nhà vĩnh cửu trên Trời.

Xin thức tỉnh nơi chúng con đặc biệt là người trẻ
niềm khao khát tìm về cùng đích,
biết sống đức tin trong từng chọn lựa nhỏ bé hằng ngày.

Xin cho Tin Mừng trở thành ánh sáng dẫn đường
trong công việc, học hành, đầu tư, yêu thương, và hy vọng.

Để một ngày kia, khi chuyến bay cuối cùng khởi hành,
chúng con có thể bình an đáp xuống nơi Ngài chờ đón:

Miền Đất Hứa Thật Sự là Nước Trời.

Amen.