
“KHÔNG SAO ĐÂU!” - LỜI NGỤY BIỆN NGUY HIỂM
Có những cái chết không xảy ra vì thiếu hiểu biết, mà vì người ta cứ tin rằng: “Mình vẫn kiểm soát được.”
Người ta kể rằng: nếu thả một con ếch vào nồi nước sôi, nó sẽ giật mình nhảy vọt ra để thoát thân. Nhưng nếu đặt nó vào nồi nước lạnh rồi từ từ đun nóng, con ếch sẽ thích nghi dần với sự thay đổi, và khi nước sôi, nó cảm thấy không chịu được, nhưng lúc này nó không còn đủ sức để nhảy ra nữa. Nó chết không phải vì không biết nguy hiểm mà vì cứ tự nhủ: “Chắc mình vẫn chịu được…”
Dù câu chuyện ấy không hoàn toàn chính xác về sinh học, nhưng lại là một dụ ngôn rất thật cho đời sống luân lý và thiêng liêng.
Cái chết linh hồn thường không đến đột ngột. Nó bắt đầu rất âm thầm. Một thỏa hiệp nhỏ. Một lý lẽ nghe có vẻ hợp tình. Một sự tự tin rằng: “Mình vẫn còn làm chủ được.”
Cho đến khi người ta muốn quay đầu… thì đã không còn đủ sức.
“Không sao đâu…”. Lời ru ngủ của linh hồn đang chết dần
Người ta có thể không gục ngã vì một cơn cám dỗ lớn, nhưng ngã vì những câu nói nhỏ nhặt: “Chỉ một tin nhắn thôi mà.” “Thêm một ly cũng không sao.” “Chơi một chút cho biết, mình kiểm soát được mà.” “Ai cũng vậy cả.”
Những câu nói đó không chỉ là sự biện minh. Đó là cách linh hồn ru ngủ chính mình, tự đánh mất sự tỉnh thức. Người ta lặp lại những lời ấy đến khi quen với hơi nóng của nước. Đến khi quen rồi, người ta không còn muốn nhảy ra nữa.
Thật ra, chính những ai đã từng ở trong nồi nước ấm mới hiểu được: sự quen thuộc là thứ giết người âm thầm nhất.
“Kẻ nào yêu sự nguy hiểm sẽ bị sự nguy hiểm chế ngự.” (Hc 3,26)
Sự nguy hiểm không đến ngay. Nó đến chậm, nhẹ, rất giống một cơ hội ngọt ngào. Nó không bảo bạn phạm tội. Nó chỉ thì thầm: “Không sao đâu.”
Nó không lập tức đẩy bạn rời xa Chúa. Nó chỉ bảo: “Cứ thử đi, chỉ một lần thôi.”
Nhưng ai đã từng ngã sẽ hiểu: không bao giờ chỉ là một lần.
“Satan đội lốt thiên thần sáng láng.” (2Cr 11,14)
Ma quỷ không đến như ác quỷ. Nó đến như điều thiện giả danh. Một lời rỉ tai hợp lý. Một người bạn dễ mến. Một cơ hội không ai nỡ từ chối. Một điều tưởng như vô hại.
Chúa Giêsu đã dạy:
“Nếu tay con làm cớ cho con sa ngã, hãy chặt nó đi. Nếu mắt con làm con vấp phạm, hãy móc nó ra.” (Mt 5,29-30)
Chúa không dạy tự hành xác. Chúa dạy phải dứt khoát ngay từ đầu với dịp tội.
Người đã từng sa ngã sẽ hiểu: không được phép thử.
Có những giới hạn không được phép bước qua
Thánh Gioan Tông đồ đã phân biệt:
“Có tội đưa đến cái chết, và có tội không đưa đến cái chết.” (1 Ga 5,16-17)
Không phải mọi lỗi lầm đều làm chết linh hồn ngay. Nhưng có những ngưỡng mà một khi bước qua sẽ là sự chết thật sự.
Những tội trọng cố ý, những thỏa hiệp ngoan cố, những dịp tội đã biết nhưng vẫn tự tin tiến gần… đó là ranh giới không được phép bước qua.
Những ai từng ngã sẽ hiểu: ý chí không đủ mạnh khi đã bước quá gần. Người ta nghĩ mình còn kiểm soát được. Nhưng thật ra người ta đã bị lôi kéo.
Không ai ngã trong một khoảnh khắc. Người ta ngã từ những bước nhỏ, những cái cớ dễ thương, những lần tự nhủ: “Không sao đâu.”
Người từng trải sẽ muốn nhắc ai đó: đừng chơi với lửa, dù chỉ một tia lửa nhỏ.
Vì có những vết nứt nhỏ sẽ làm sập cả bức tường.
Có những giới hạn không được phép thử. Có những con đường không được phép bước vào, dù chỉ một bước.
Điều duy nhất giữ được linh hồn là: quay lưng ngay từ bước đầu tiên.
“Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ.” (Kinh Lạy Cha)
Hãy tránh xa dịp tội, không phải vì sợ luật mà vì hiểu chính mình yếu đuối. Hãy đóng cửa từ sớm. Vì cám dỗ chỉ mạnh khi bạn còn nuôi dưỡng nó.
Ma quỷ chỉ cần một khe hở nhỏ.
Người từng ngã cũng hiểu: không thể sống đạo một mình. Phải có ai đó để nói thật. Phải có người đồng hành thiêng liêng. Phải sống trong hiệp thông. Ma quỷ mạnh nhất khi người ta cô đơn. Nhưng nó yếu đi rất nhiều khi người ta sống trong cộng đoàn.
Khi tình yêu đủ lớn
Người từng sa ngã sẽ hiểu: giữ luật là chưa đủ. Đọc kinh là chưa đủ. Tham dự Thánh Lễ là chưa đủ. Phải yêu Chúa thật sự. Phải gắn bó với Ngài như tình yêu của con cái dành cho cha, của người bạn thân dành cho nhau.
Khi tình yêu đủ lớn, tội lỗi không chỉ mất đi sự hấp dẫn, mà trở thành điều không thể chấp nhận, như một vết nhơ người ta không muốn làm buồn lòng người mình yêu. Tội lỗi không chỉ là điều xấu cần tránh. Tội lỗi trở thành sự phản bội không thể dung thứ trong trái tim của người yêu Chúa thật sự.
Người yêu Chúa sẽ thấy dịp tội không còn ngọt ngào, mà trở nên xa lạ, thậm chí là ghê tởm.
“Ai yêu mến Thầy, sẽ giữ lời Thầy.” (Ga 14,23)
Không phải vì sợ mà giữ luật. Mà vì yêu nên không muốn phạm.
Khi tình yêu đủ lớn, người ta không cần ai nhắc cũng biết tránh xa dịp tội. Không cần phải ép buộc, không cần phải lo sợ hình phạt. Tình yêu tự nó là hàng rào bảo vệ mạnh mẽ nhất.
Có những cái “chết” không ai nghe thấy
Có những người “chết” mà vẫn đi lễ, vẫn đọc kinh, vẫn làm việc tốt. Có những linh hồn chết dần mà bề ngoài vẫn ổn.
Đó là cái chết trong thinh lặng.
Đó là cái chết vì những thỏa hiệp nhỏ, lặp đi lặp lại.
Đó là cái chết vì sống quá lâu trong nồi nước ấm.
“Tỉnh thức và cầu nguyện, kẻo sa chước cám dỗ.” (Mc 14,38)
Người từng ngã sẽ muốn nhắc ai đó: hãy nhảy ra khỏi nồi nước ấm khi còn có thể.
Đừng đợi đến khi muốn thoát… mà đã không còn khả năng để thoát nữa.
Hãy nhảy ra. Ngay bây giờ. Khi bạn còn kịp.
Lạy Chúa,
Có những người đã từng tự nhủ: “Không sao đâu…”
Đã từng bước gần dịp tội, tin rằng mình vẫn kiểm soát được.
Đã từng ngồi trong những nồi nước ấm của cuộc đời, không nhận ra mình đang chết dần.
Có những người đã từng kiêu ngạo, từng tin mình đủ mạnh, từng cho rằng mình sẽ dừng lại đúng lúc. Nhưng họ đã ngã.
Xin cho con đừng lặp lại những vết trượt mà người khác đã từng vấp.
Xin cho con đừng chơi với lửa, dù chỉ là một tia lửa nhỏ.
Xin cho con ơn biết sợ dịp tội.
Xin cho con can đảm nhảy ra khi con còn đủ sức.
Xin cho con khiêm tốn quay về khi con còn có thể.
Xin Chúa kéo con về khi con sắp sa ngã.
Xin Chúa nâng con dậy khi con kiệt sức.
Xin Chúa gửi đến con những người bạn thiêng liêng để con không cô đơn trong cuộc chiến này.
Xin cho con biết yêu Chúa đủ nhiều để tội lỗi trở nên ghê tởm, để dịp tội trở nên xa lạ, để con không còn muốn làm buồn lòng Chúa.
Xin đừng để con chết trong thinh lặng, Chúa ơi…
Nhưng xin cho con được sống, và sống trọn vẹn trong tình yêu của Ngài. Amen.
Tác giả: Joseph Lee