Bài suy niệm Chúa Nhật XXXIV Thường Niên C - Lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ

19/11/2025
75


BÀI SUY NIỆM CHÚA NHẬT XXXIV – THƯỜNG NIÊN C

LỄ CHÚA KITÔ VUA VŨ TRỤ

Chúa Giêsu Kitô - Vua Tình Yêu

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, 

 Giáo hội đặt lễ Chúa Kitô Vua vào Chúa nhật cuối cùng của năm phụng vụ, nhằm nói lên việc tôn kính vương quyền của Chúa Giêsu Kitô. Lễ Trọng Chúa Kitô Vua mà Giáo Hội hoàn vũ cử hành hôm nay đã được Đức Giáo Hoàng Piô XI thiết lập vào năm 1925, nhằm nêu rõ vương quyền của Chúa không chỉ nhằm bao trùm loài người mà còn trên vạn vật hữu hình và vô hình, để tất cả được thông dự vào vương quyền của Chúa Kitô Giêsu, Vua Tình Yêu, như lời Thánh Phaolô nói: “ Vì Thiên Chúa đã muốn làm cho tất cả sự viên mãn hiện diện ở nơi người, cũng như muốn nhờ người mà làm cho muôn vật được hòa giải với mình. Nhờ máu Người đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời” (  Cl 1, 19-20 ).

Ngày đăng quang của các vua trần gian là cao điểm vinh quang của một triều đại, người ta dâng cho vua nào là vàng bạc, châu báu, nào danh hiệu mỹ từ chúc vinh không ngớt. Ngược lại, ngày đăng quang của vua Giêsu trên đồi sọ thì ngược hẳn. Tài sản mất : thân hình trần trụi. Người thân thiết mất : Chúa Cha thì im lặng, môn đệ thì bỏ trốn. Danh dự mất : người ta dựa vào Sách thánh để thách thức Chúa xuống khỏi Thập Giá, hầu minh chứng mình vô tội? Vì theo sách luật có viết : “Kẻ nào bị treo trên cây gỗ là đứa bị Thiên Chúa chúc dữ” (Đnl 21, 23). Quyền bính mất : Nơi Đức Giêsu cả ba bính quyền : Tư tế, Vương đế, Ngôn sứ đều được Thánh Thần tấn phong cho Ngài. Nhưng trên Thập Giá: Vua Hêrôđê và lính tráng chế nhạo vương quyền Ngài (Lc 23,11), Các tư tế và ký lục ra sức cáo gian tội Ngài (Lc 23,10), Dân chúng gào thét đòi giết Ngài mà tha cho họ tên sát nhân (Lc 23, 18).

Với cái đầu suy nghĩ, thì người ta đã kết một triều thiên bằng gai cắm sâu vào óc, liệu còn nghĩ được gì? Với đôi bàn tay để thi ơn, thì đinh gim chặt vào cây thập giá. Với đôi chân bước đi giảng dạy, thì bị đinh đóng chặt vào khúc gỗ. Với trái tim để yêu, thì bị lưỡi đồng ngoái nát. Đó là tất cả vinh quang của Vua Kitô Giêsu được biểu lộ trên ngai Thập Giá.  Dầu Vua Giêsu bi đát đến thế, Ngài vẫn van xin Chúa Cha tha tội cho kẻ hại Ngài : “Lạy Cha, xin tha cho chúng, vì chúng lầm!”. Vì Ngài muốn hết thảy chúng được vào vương quốc cứu độ của Ngài như người trộm lành đã biết sám hối và trông cậy vào lòng thương xót, thì Ngài đáp ngay : “Hôm nay Ta cho ngươi vào Thiên đàng với ta” (Lc 23, 43).

Vị vua đó, khi người ta khiêu khích, thách thức Ngài tỏ sức mạnh, sức mạnh mà Ngài luôn xác quyết, Ngài đã không phản ứng. Ngài có thể dùng sức mạnh để khỏi bị đóng đinh ở tay chân, xuống khỏi thập giá và cai trị mọi người cách uy quyền; nhưng Ngài không làm gì hết. Ngài không tìm tư lợi cho riêng mình. Ngay từ lúc sống trong sa mạc, sau khi được Gioan làm phép rửa, Ngài đã bị một cám dỗ tương tự; người ta yêu cầu Ngài dùng uy quyền để mưu cầu tư lợi; Ngài đã khéo từ chối. Điều này cho chúng ta hiểu: vương quyền Ngài không nhằm phục vụ tư lợi cá nhân. Việc Ngài thống trị toàn vũ trụ không phải để tự mãn. 

            Vua Giêsu không cai trị bằng vũ lực, nhưng bằng phục vụ, yêu thương. Con người xem ra mạnh hơn Chúa Kitô trong việc áp đảo, bắt bớ và thắng Ngài. Nhưng điều đó không làm Chúa Giêsu  bận tâm. Hơn nữa, chính việc Chúa Gêsu bình thản chấp nhận bị gây thương tích mạc khải cách tuyệt diệu bản chất đích thực của Vương quyền Ngài. Cái chết chỉ là một rắc rối nhỏ không ảnh hưởng gì đến sự tự do hành động của Ngài, chỉ là một giai thoại tạm thời trong đời sống vĩnh cửu.

Qua thái độ và lối sống, Vua Giêsu bị đóng đinh đã mạc khải bản chất vương quyền bí nhiệm của Ngài: Ngài không muốn thống trị con người, có thể bị con người tấn công. Chúa Giêsu không trả lời điều đó bằng phép lạ, điềm thiêng. Ngài chỉ làm gương bằng một tình yêu và lòng tha thứ tuyệt đối. 

Và có lẽ chúng ta đã có dịp đọc bài thơ sau đây của đại thi hào Tagore: “Có một người hành khất ngồi bên vệ đường. Hôm đó, Ðức Vua sẽ ngự giá đi qua ngôi làng. Người hành khất cố gắng lê lết đến trước cổng làng, lòng nhủ thầm: “Ðây là dịp may duy nhất đời tôi”. Từ đằng xa, khi vừa thấy xa giá xuất hiện, anh đã cố gắng đưa tay lên vẫy chào. Có ngờ đâu, trước sự sửng sốt của mọi người, khi xa giá vừa đến trước cổng làng, Ðức Vua đã cho dừng xe lại và chính ông là người đưa tay ra để xin hành khất bố thí.

Người hành khất bèn đưa tay vào trong chiếc bị cũ kỹ nhơ bẩn của mình để kéo ra một hạt thóc. Anh trịnh trọng đặt hạt thóc vào trong tay Ðức Vua. Ðức Vua tiếp nhận món quà từ tay người hành khất và biến đi giữa cát bụi mịt mù.

Chiều đến, khi về tới nhà, người hành khất mới mở chiếc bị của mình ra. Lạ lùng thay, giữa muôn hạt thóc, anh nhận ra một hạt vàng óng ánh. Lúc bấy giờ, người hành khất mới khóc nức nở hối tiếc: “ Phải chi ta đã cho Ðức Vua tất cả những gì ta có...”

Khi đọc Tin Mừng của Chúa Giêsu, chúng ta chỉ thấy sứ điệp của Ngài là sứ điệp "Yêu Thương", một vị Vua luôn chăm sóc và dạy dỗ thần dân con đường hạnh phúc thật, để cùng nhau sống yêu thương hạnh phúc ở đời này như là một tiền nghiệm của hạnh phúc trường sinh đời sau, nơi nước tình yêu không bao giờ tắt.

Là con dân của nước Thiên Chúa, nước của tình yêu, chúng ta hãy cùng nhau làm tròn bổn phận công dân của mình là góp phần xây dựng cho tình yêu được ngự trị lên mặt đất này. Nếu chúng ta yêu mến Chúa, chúng ta không thể nào ngồi yên để hưởng tiện nghi trong đời sống của mình, trong lúc bao nhiêu người lầm than cực khổ xung quanh chúng ta đang cần đến tình yêu thương chia sẻ. Chúng ta biết rằng, chúng ta không thể làm được gì thêm cho Chúa cả, vì Người là Đấng trọn tốt trọn lành. Nhưng chúng ta là thần dân trong nước của Chúa, chúng ta không mang lại cho anh chị em của mình một cái gì và đó chính là điều chúng ta bị xét đoán. Sự xét đoán ấy là xét đoán về tình yêu đối với đồng loại.

Vì thế, nếu chúng ta chỉ biết thu mình trong cái vỏ ốc ích kỷ, chúng ta cũng sẽ nghe Chúa tuyên phán với mình rằng: “ Ta đói các ngươi không cho ăn, Ta khát các ngươi không cho uống. Ta rách rưới các người không cho áo mặc. Ta không có nơi cư ngụ, các ngươi không cho nơi nương tựa. Ta là người nghèo khó vô sản, ngươi đã không thiết tập lại công bình” ( Mt 25,41-43 ). Rồi còn bao nhiêu án nữa sẽ tuôn xuống trên con người không biết thương xót.

Yêu ai thì muốn giống người ấy. Chúng ta không thể yêu Thiên Chúa là Vua Tình Yêu, khi chúng ta không giống Người là Đấng hay thương xót. Tình yêu của con người đối với Thiên Chúa là chiêm niệm và cầu nguyện, nhưng đối với tha nhân là linh hoạt và hay phân phát. Cho nên khi đã nhận Đức Giêsu Kitô là Vua chúng ta phải cố gắng sống xứng đáng là công dân của nước Người, nước của tình yêu, công chính, bình an và hoan lạc trong Thánh Thần. Đồng thời cũng biết thưa với Chúa như người trộm lành hôm nay: “ Chúa Giêsu ơi, khi nào vào Nước của Chúa thì xin nhớ đến con cùng”, để rồi Chúa cũng nói với chúng ta: “ Thầy bảo thật con, hôm nay, con sẽ được ở với thầy trên thiên đàng vậy” ( Lc 23, 42-43 ).

                                                   Linh mục Giuse Phan Cảnh

                                                     ĐCV Thánh Phaolo Lê Bảo Tịnh Thanh Hóa