Bài suy niệm Chúa Nhật XXII mùa Thường Niên năm C

27/08/2025
114


BÀI SUY NIỆM CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN – NĂM C
Hc 3, 17-18; 20,28-29; Dt 12, 18- 24; Lc 14, 7-14
Trước mặt Chúa, tất cả chúng ta đều bình đẳng
 
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Thánh Gioan Vianney, lúc còn là chủng sinh, học rất chậm. Ngày kia, một giáo sư thần học, thừa lệnh Đức Giám Mục đến khảo sát Vianney xem có đủ khả năng học vấn để tới chức linh mục không?.
Vianney không thể trả lời câu hỏi nào. Nổi nóng, vị giáo sư đập bàn, nói:
 - Vianney, anh dốt đặc như con lừa! Với một con lừa như anh, Giáo Hội hy vọng làm nên trò trống gì?
Vianney khiêm tốn bình tĩnh trả lời:
Thưa Thầy, ngày xưa Samson chỉ dùng một cái xương hàm con lừa mà đánh bại 3000 quân Philitinh. Vây với cả một con lừa này, Thiên Chúa không làm được việc gì sao?
Đức cố Giáo Hoàng Gioan XXIII kể lại một kinh nghiệm độc đáo của đời mình như sau: Lúc tôi mới được bầu làm Giáo hoàng để lãnh đạo Giáo Hội hoàn vũ, tôi rất lo lắng và sợ hãi trước một trách nhiệm quá lớn lao và nặng nề như thế. Nhưng một đêm kia, trong giấc ngủ chập chờn không yên, tôi nghe có một tiếng nói phán bảo tôi : "Kìa Gioan, đừng tự xem mình là quan trọng! ".
Tôi choàng đứng dậy, ngẫm nghĩ thấm thía về ý nghĩa giấc chiêm bao. Và kể từ dạo ấy, tôi đã cố gắng áp dụng câu nói này trong đời tôi, trong mọi công việc của Giáo Hội mà tôi phải giải quyết mỗi ngày. Đừng tự xem mình là quan trọng. Và thật sự, tôi đã ăn ngon ngủ yên như trước khi được chọn làm Giáo Hoàng.
Hai câu chuyện trên giúp chúng ta đi vào bài Tin Mừng hôm nay. Trong đoạn Tin mừng này, Chúa Giêsu đã đưa ra bài học khiêm nhường, bài học tự hủy, bài học mà chính Ngài đã thực hành khi xuống thế làm người, Ngài nói: “ Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” ( Lc 14, 11 ).
Khiêm tốn là chấp nhận xóa bỏ “cái tôi” của mình đi, chấp nhận hủy mình ra không. Tôi là người như thế  nào không cần biết, nhưng nếu tôi muốn là người làm lớn, người nhất, thì tôi phải làm tôi tớ. Ở đây rõ ràng là cái tôi của tôi bị huỷ bỏ đi rồi, tôi không còn là tôi nữa, mà tôi là tôi tớ.
Tâm lý của chúng ta thường thích được nhiều người biết đến, thích được giao lưu với những người nổi tiếng, thích được ngồi ghế danh dự và nhất là thích làm quen với những người giàu có. Nhưng Chúa Giêsu nói với chúng ta: “ Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em hay bà con, hoặc láng giềng giầu có….Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù” ( Lc 14,12-13).  Bởi vì mời người giàu sang, tất yếu là sẽ theo quy luật “Hòn đất ném đi, hòn chì ném lại”. Mà hòn chì bao giờ cũng nặng hơn hòn đất, và như thế là ta đã “thả con tép bắt con tôm rồi”.
Đây không phải là điều dễ, vì cái tôi của chúng ta rất lớn, rất kềnh càng, rất mạnh mẽ. Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể giúp chúng ta thực hiện được công việc đó mà thôi. Chúa Giêsu là người đã đi tiên phong trong việc xóa bỏ cái tôi của Ngài với việc nhập thể.
Thánh Phaolô trong thư gửi cho giáo đoàn Philiphê đã viết : “ Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, nhưng đã không nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, Người hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy than nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế” (Pl 2, 6-7). Chữ “hủy mình” ở đây không phải là Chúa Giêsu đã hủy bỏ bản tính Thiên Chúa của Ngài, nhưng là Ngài khước từ những đặc quyền và sự vinh quang của một vì Thiên Chúa, mà đáng lý ra phải toả lan tới toàn thể  nhân tính của Ngài. Thế nhưng Ngài đã khước từ, chỉ vì yêu chúng ta, và muốn chia sẻ thân phận yếu đuối của chúng ta. Thế rồi khi đã nhận lấy thân phận làm người, Ngài đã nhận lấy chỗ rốt hết. Còn chỗ nào tệ hơn “ sinh ra trong một hang giữ súc vật ở ngoài đồng” ? Còn chỗ nào hẩm hiu hơn “con cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ gối đầu”? ( Mt 8,20 ).
Khiêm tốn và chân thành nhìn nhận mình chỉ là công cụ Chúa dùng để phục vụ anh chị em. Mọi người đều là anh chị em với nhau và trước mặt Chúa đều như nhau về phẩm giá. Điều này giúp chúng ta sống triển nở trong cuộc sống thường ngày của mình.
Vì luôn đặt nhu cầu và quyền lợi của cộng đoàn lên trên, nên cho dù mình có được Bề Trên hay cộng đoàn đề nghị giữ một chức vụ nào đó, thì còn phải thành thật nhìn nhận đúng khả năng của mình, liệu có đáp ứng được sự tin tưởng của Bề Trên và của cộng đoàn hay không? Thành thật và công khai nói về khả năng bất xứng của mình trước nhiệm vụ được giao phó. Rồi để cho Bề Trên và cộng đoàn quyết định, vì Chúa hay dùng sự yếu hèn để tỏ quyền năng và tình thương của Ngài ( 1Cr 1, 19-21). Vậy chúng  ta muốn được làm lớn trước mặt Chúa, được làm chủ và chiếm được lòng mọi người, chúng ta hãy luôn phục vụ trong khiêm hạ theo con đường Chúa đã sống làm gương cho chúng  ta.
Khiêm tốn để học hỏi, chúng ta sẽ nhận thấy mình  kém cỏi biết bao: “Ở nhà nhất mẹ nhì con. Ra đường nhiều kẻ còn dòn hơn ta”. Càng tự hạ, chúng ta sẽ được đẹp lòng Chúa. Vì biết rằng chúng ta cần đến Chúa trong cuộc đời mình.    
Mỗi ngày, đặc biệt ngày  Chúa nhật chúng ta được mời đến dự tiệc, bàn tiệc Thánh Thể. Nơi đây, Chúa là chủ và chúng ta là khách mời. Nơi đây không có chỗ đặc biệt, ta có thể ngồi vào chỗ mà ta muốn. Đặc quyền, thân thế và địa vị không có ý nghĩa gì ở đây. Sự phân biệt không được quan tâm đến. Vì trước mặt Chúa, tất cả chúng ta đều bình đẳng.
 
                                                                                           Linh mục Giuse Phan Cảnh
                                                                                  ĐCV Thánh Phaolo Lê Bảo Tịnh Thanh Hóa