BÀI GIẢNG ĐỨC THÁNH CHA - CHÚA NHẬT 22 THƯỜNG NIÊN NĂM C

27/08/2025
11
Header

Đây là những bài giảng và huấn dụ của Đức Thánh Cha trong các thánh lễ và các buổi đọc kinh Truyền tin với các tín hữu vào Chúa nhật 22 Thường niên năm C.
 

Đức Phanxicô, Bài giảng Chúa nhật 22 Thường niên năm C (28/8/2022) - Sức mạnh của những người khiêm hạ là chính Thiên Chúa

Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 22 Thường niên năm C (01/9/2019) - Cuộc đua chọn chỗ nhất làm tổn thương cộng đoàn

Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 22 Thường niên năm C (28/8/2016) - Chỗ tốt và phần thưởng

Đức Bênêđictô XVI, Huấn dụ Chúa nhật 22 Thường niên năm C (29/8/2010) - Noi gương Chúa Giêsu sống khiêm nhường

 

Đức Phanxicô, Bài giảng Chúa nhật 22 Thường niên năm C (28/8/2022) - Sức mạnh của những người khiêm hạ là chính Thiên Chúa

(Bài giảng của Đức Thánh Cha trong chuyến viếng thăm mục vụ tại Aquila, thành phố đã bị một trận động đất khiến hơn 300 người chết và hơn 1600 người bị thương vào năm 2009)

Anh chị em thân mến,

Các Thánh là những minh hoạ sống động của Tin Mừng. Cuộc đời của họ là điểm quy chiếu đặc biệt giúp chúng ta nhìn ra Tin Mừng mà Đức Giêsu đã đến để loan báo, đó là: Thiên Chúa là Cha của chúng ta và mỗi người chúng ta đều được Thiên Chúa yêu thương. Đây chính là tâm điểm của Tin Mừng. Chính cuộc Nhập Thể và dung mạo của Đức Giêsu là minh chứng hữu hình của tình yêu ấy.

Hôm nay, chúng ta cử hành Thánh Lễ trong một ngày đặc biệt của thành phố này và Giáo Hội nơi đây: Ngày Lễ Xá Giải (hoặc Ngày Xá Tội) được thành lập bởi Đức Giáo hoàng Celestino V. Nơi đây có lưu giữ thánh tích của vị Giáo hoàng này. Ngài là hiện thân tròn đầy của những gì chúng ta nghe trong bài đọc I hôm nay: “Càng làm lớn con càng phải khiêm hạ, như thế con sẽ được ân nghĩa trước mặt Chúa” (Cn 3,8). Chúng ta thường sai khi nhớ đến Đức Celestino V, như một “kẻ từ chối vĩ đại”, theo như một kiểu nói trong tác phẩm Thần Khúc của Đan-tê. Thật ra, Đức Celestino V không phải là kẻ từ chối (khi Ngài từ nhiệm ngôi vị Giáo hoàng). Ngài không phải là người nói không, nhưng là con người của lời đáp “xin vâng”.

Thật ra, chẳng có cách nào để thực thi Thánh Ý của Thiên Chúa nếu không phải là khởi đi từ nỗ lực của con người: không có con đường khác. Dưới mắt của người đời, có những người bị xem là yếu đuối và thất bại, nhưng họ mới là những người chiến thắng thật sự, bởi vì họ là những kẻ cuối cùng đặt trọn vẹn niềm tin vào Thiên Chúa và nhìn nhận Thánh Ý của Người. “Thiên Chúa mặc khải những mầu nhiệm của Người cho những kẻ hiền lành… Người được tôn vinh nơi những người khiêm hạ” (Cn 3,19-20). Trước tinh thần thế gian nhuốm đầy mùi kiêu căng, Lời Chúa hôm nay mời chúng ta trở nên hiền lành và khiêm hạ. Khiêm nhường không có nghĩa là hoàn toàn phủ nhận chính mình, nhưng là nhìn nhận một cách đúng đắn những giá trị của chúng ta cũng như những thiếu hụt và yếu kém của chúng ta. Khởi đi từ những thiếu hụt yếu kém của mình, sự khiêm hạ dạy chúng ta không tập trung nhìn vào chính mình nhưng là hướng mắt về Thiên Chúa, Đấng có thể làm mọi sự và là Đấng sở hữu trọn vẹn chúng ta ngay cả khi tự sức mình chúng ta chẳng thể sở hữu được gì. “Mọi sự đều có thể đối với những ai có lòng tin” (Mc 9,23).

Sức mạnh của những người khiêm hạ là chính Thiên Chúa, chứ không phải là những chiến thuật, những phương tiện nhân loại theo lẽ khôn ngoan của thế gian này. Theo nghĩa ấy, Đức Celestino V là một chứng nhân can đảm của Tin Mừng, một người không để cho mình bị tù hãm hay lèo lái bởi thúc đẩy của quyền lực. Nơi Ngài, chúng ta ngưỡng mộ một Giáo Hội tự do, được giải phóng khỏi những suy nghĩ kiểu trần thế và là một chứng nhân trọn vẹn cho Danh của Thiên Chúa, là Đấng Thương Xót. Đây chính là tâm điểm của Tin Mừng, bởi vì thương xót nghĩa là nhận ra chúng ta là những kẻ được yêu thương ngay chính trong tình trạng khốn cùng của chúng ta: hai điều này đi với nhau. Không thể hiểu lòng thương xót nếu chúng ta không hiểu chính nỗi khốn cùng của chính mình. Làm một người tín hữu không phải là bước theo một Thiên Chúa mù mờ và khiến chúng ta sợ hãi. Thư gởi tín hữu Do-thái đã nhắc chúng ta về điều này: “Anh em đã chẳng đến gần một điều gì đó có thể sờ thấy được, có lửa đang cháy, có mây mù, có bóng tối, có tiếng kèn vang dậy, có tiếng nói gầm thét đến độ khiến cho những ai nghe thấy phải van xin Chúa đừng nói với họ nữa”. Không, thưa anh chị em, chúng ta đến gần Đức Giêsu, là con một của Thiên Chúa, là Lòng Thương Xót của Chúa Cha, là Tình Yêu cứu độ chúng ta. Chính Người là lòng thương xót: chỉ với lòng thương xót, chúng ta mới có thể nói về nỗi khốn cùng của mình. Nếu ai muốn đến với lòng thương xót bằng một lối khác thì người ấy đã lạc đường. Vì vậy, điều quan trọng là hiểu thực tại của mình.

Trải qua hàng thế kỷ, thành phố Aquila đã gìn giữ sống động món quà mà Đức Thánh Giáo hoàng Celestino V đã để lại cho mình. Tôi được vinh dự nhắc nhở tất cả mọi người rằng nhờ Lòng Thương Xót, và chỉ có nhờ Lòng Thương Xót mà thôi, mỗi người chúng ta mới có thể sống cuộc sống của mình trong niềm vui. Thương Xót là kinh nghiệm nhận ra mình được đón nhận, được phục hồi, được tăng sức, được chữa lành, được khích lệ. Kinh nghiệm về ơn được tha thứ là một kinh nghiệm gần gũi thiết thân với sự phục sinh, tại đây và ngay lúc này. Ơn tha thứ là hành trình đi từ sự chết đến sự sống, từ kinh nghiệm lo sợ vì tội lỗi của mình đến kinh nghiệm tự do và vui mừng. Ước gì Đền Thánh này luôn là nơi chốn mà chúng ta được hoà giải, được có kinh nghiệm về ơn phục hồi và được thấy những khả thể khác được ban tặng cho chúng ta. Thiên Chúa của chúng ta là Thiên Chúa của những khả thể, của bảy mươi lần bảy. Ước gì nơi này là ngôi Đền Thánh của ơn tha thứ, không chỉ mỗi năm một lần, nhưng là mãi mãi. Và như thế mỗi người chúng ta có thể xây dựng hoà bình nhờ vào kinh nghiệm đón nhận và trao ban ơn tha thứ. Khởi đi từ nỗi khổ của mình và nhìn vào đó để làm sao đến được với ơn tha thứ, bởi vì trong nỗi khốn khổ, chúng ta sẽ luôn tìm thấy một ánh sáng nào đó như là con đường dẫn đến với Chúa. Ví dụ, sáng nay tôi nghĩ về điều này. Khi chúng tôi bay đến Aquila, chúng tôi không thể đáp xuống được vì sương mù dày đặc, mịt mù. Phi công trực thăng bay vòng quanh, vòng quanh… và cuối cùng đã nhìn thấy một lỗ nhỏ và ra hiệu là sẽ xuống bằng lỗ đó, và đã làm được. Tôi đã nghĩ về sự khốn khổ: với nỗi khốn khổ cũng xảy ra tương tự. Chúng ta thấy mình chẳng còn gì và chúng ta chạy quanh… rồi Chúa mở ra một lỗ nhỏ. “Hãy đặt mình vào đó, vào những vết thương của Chúa. Ở đó có lòng thương xót, dù trong nỗi khốn cùng.”

Anh chị em thân mến,

Anh chị em đã đau khổ nhiều do cuộc động đất gây ra. Như một dân tộc, anh chị em đã cố gắng chỗi dậy và phục hồi. Những ai đã đau khổ cần phải biết trân trọng và nhận ra giá trị của đau khổ mà mình đã trải qua, cần phải hiểu rằng bóng tối mà mình đã trải qua chính là một quà tặng giúp cho mình có khả năng thấu hiểu được đau khổ của những người khác. Anh chị em có thể là những chứng nhân cho lòng Thương Xót, bởi lẽ anh chị em đã có kinh nghiệm mất tất cả, đã nhìn thấy sự sụp đổ của những gì con người xây dựng, đã phải từ bỏ tất cả những gì là thân thương nhất, đã phải trải qua nỗi đau mất đi những người thân yêu nhất. Anh chị em có thể là những người biết trân giữ lòng Thương Xót, bởi vì chính anh chị em đã kinh nghiệm về sự khố cùng.

Trong cuộc sống của chúng ta, không cần phải trải qua những cơn động đất, mỗi chúng ta đều có thể có kinh nghiệm về điều mà tôi tạm gọi là “những cuộc động đất của tâm hồn”. Kinh nghiệm ấy đặt chúng ta đối diện với sự mỏng manh của chính mình, với những giới hạn của chính mình, với chính sự nghèo khó khốn cùng của mình. Đó là có thể là kinh nghiệm mất tất cả, nhưng đó cũng là kinh nghiệm có thể dạy cho chúng ta về sự khiêm hạ thật sự. Trong những hoàn cảnh khó khăn như vậy, hoặc người ta sẽ nổi giận với cuộc đời, hoặc người ta sẽ học bài học về sự hiền lành khiêm hạ. Do đó, hiền lành và khiêm hạ là đặc tính của những ai có sứ mạng trân giữ và làm chứng cho lòng Thương Xót của Thiên Chúa.

Nếu chúng ta có lạc bước trên đường đời, bài Tin Mừng hôm nay chính là một tiếng chuông gióng lên để nhắc nhở chúng ta (Lc 14,1.7-14). Đức Giêsu được mời đến dùng bữa tại nhà một người Pharisêu và Người quan sát thấy có nhiều người muốn ngồi ở chỗ tốt nhất. Trong dịp ấy, Người kể một dụ ngôn vẫn còn giá trị cho chúng ta ngày hôm nay: “Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: "Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối”. Rất thường xuyên, người ta đánh giá nhau qua những vị thế mà người ta chiếm được trong thế giới này. Thế nhưng giá trị của một con người không phụ thuộc vào cái chỗ người ấy ngồi; đúng hơn, giá trị của một con người phụ thuộc vào sự tự do mà người ấy có được và sống được ngay cả khi phải ngồi ở chỗ cuối, ngay cả khi chỗ dành cho người ấy là trên Thập Giá.

Người Kitô hữu biết rằng cuộc đời mình không phải là một hành trình xây dựng sự nghiệp theo kiểu thế gian, nhưng là một sự nghiệp theo cung cách của Đức Kitô, Đấng không đến để được phục vụ nhưng là để phục vụ (Mc 10:45). Nếu chúng ta không hiểu được tính cách mạng của lời Tin Mừng giải phóng này, chúng ta sẽ lại tiếp tục hưởng ứng chiến tranh, cổ vũ bạo lực và bất công. Tất cả đều là dấu hiệu của việc thiếu tự do nội tâm. Nơi nào không có tự do nội tâm, nơi ấy mở ra những con đường cho chủ nghĩa ích kỷ, cá nhân, lợi nhuận và bất công.

Anh chị em thân mến, ước gì thành phố Aquila trở thành một thủ phủ thật sự của sự tha thứ, của hoà bình và của hoà giải. Ước gì thành phố này có thể trao ban cho tất cả mọi người kinh nghiệm về sự biến đổi mà chính Đức Maria đã hát trong lời kinh Magnificat: “Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường” (Lc 1, 52). Ấy là sự biến đổi mà chính Đức Giêsu đã nhắc nhở chúng ta trong Tin Mừng hôm nay: “Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nhấc lên” (Lc 14,11). Chúng ta hãy phó thác nơi Đức Maria, Đấng mà anh chị em đã tôn kính với tước hiệu là Mẹ cứu rỗi của dân thành Aquila, ước nguyện được sống theo Tin Mừng. Nhờ sự chuyển cầu từ mẫu của Mẹ, xin cho thế giới của chúng ta được tràn đầy ơn tha thứ và bình an.

Nguồn: vaticannews.va/vi

 

Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 22 Thường niên năm C (01/9/2019) - Cuộc đua chọn chỗ nhất làm tổn thương cộng đoàn

Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!

Tin Mừng Chúa nhật này (x. Lc 14,7–14) cho chúng ta thấy Chúa Giêsu tham dự một bữa tiệc tại nhà một thủ lãnh nhóm Pharisêu. Chúa Giêsu quan sát và để ý xem các khách mời chen lấn, vội vã chọn chỗ nhất. Đây là một thái độ khá phổ biến ngay cả trong thời đại của chúng ta, và nó xảy ra không chỉ khi chúng ta được mời dự tiệc. Chúng ta tìm chỗ nhất để khẳng định mình ở trên những người khác. Trong thực tế, cuộc đua những chỗ nhất này làm tổn thương cộng đoàn, cả dân sự và Giáo hội, vì nó làm hư hoại tình huynh đệ. Chúng ta đều biết kiểu người ấy: những kẻ tham vọng xã hội, luôn tìm cách leo cao, tiến lên mãi, mãi… Chính họ làm hại tình huynh đệ, gây tổn thương cho tình huynh đệ.

Người được mời

Dụ ngôn đầu tiên Chúa hướng đến người được mời dự tiệc. Ngài khuyến khích khách được mời đừng chọn chỗ nhất, «bởi vì kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng ‘Xin ông nhường chỗ cho vị này!’ Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống chỗ cuối" (câu 8-9). Trái lại, Chúa Giêsu dạy chúng ta phải có thái độ ngược lại: "Khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: ‘Xin mời ông bạn lên trên cho."(câu 10). Bởi thế, chúng ta không được tìm kiếm sự quan tâm và kính trọng của người khác theo sáng kiến của mình, mà nên để người khác làm việc này. Chúa Giêsu luôn chỉ cho chúng ta con đường khiêm nhường, vì đó là điều chân thực, cho phép chúng ta có những mối quan hệ đích thực.

Người mời

Ở dụ ngôn thứ hai, Chúa Giêsu hướng đến người mời, Chúa dạy cách chọn khách cho bữa tiệc: “Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ"(câu 13-14). Ở đây cũng vậy, Chúa Giêsu hoàn toàn đi ngược lại với suy nghĩ của con người, Ngài luôn biểu lộ lý luận của Thiên Chúa Cha. Chúa Giêsu còn đưa thêm chìa khóa để diễn giải bài giáo lý này: "vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại" (câu 14). Điều này có nghĩa là những người cư xử theo cách này sẽ có phần thưởng thiêng liêng, cao hơn nhiều so với đáp lễ của con người. Thực tế, con người đáp lễ thường làm biến dạng các mối quan hệ, đưa lợi ích cá nhân vào một mối tương quan cần quảng đại và tự do. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta có lòng quảng đại vô vị lợi. Lòng quảng đại này mở con đường hướng chúng ta đến một niềm vui lớn hơn: đó là được tham dự vào chính tình yêu chính Thiên Chúa, Người đang đợi tất cả chúng ta ở bữa tiệc trên trời.

Xin Đức Trinh Nữ Maria, "khiêm nhường và trỗi vuợt hơn thụ tạo" giúp chúng ta nhận ra chính mình như chúng ta là, nghĩa là nhỏ bé; và vui mừng cho đi mà không mong được đáp trả.

Nguồn: vaticannews.va/vi

 

Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 22 Thường niên năm C (28/8/2016) - Chỗ tốt và phần thưởng

Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!

Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu, khi ở trong nhà một thủ lãnh nhóm Pharisêu, nhận thấy các khách mời trong bữa tiệc vội vã chọn chỗ nhất. Đó là một cảnh tượng mà chúng ta vẫn thường thấy: tìm cách giành lấy chỗ tốt nhất, thậm chí “dùng cả cùi chỏ” để chen vào. Khi quan sát cảnh tượng ấy, Chúa Giêsu kể hai dụ ngôn ngắn, và qua đó đưa ra hai bài học: một liên quan đến chỗ tốt, và một liên quan đến phần thưởng.

Dụ ngôn thứ nhất được lồng khung trong một tiệc cưới như kể trong chương 14 Phúc âm Thánh Luca: “Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: "Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối” (Lc 14,8-9). Với lời dặn dò này Chúa Giêsu không có ý đưa ra điều luật cho cung cách hành xử xã hội, nhưng đưa ra một bài học liên quan tới giá trị của sự khiêm nhường. Lịch sử dạy rằng kiêu căng, giành giật tiến thân, khoe khoang, phô trương là lý do của nhiều sự dữ. Và Chúa Giêsu làm cho chúng ta hiểu sự cần thiết chọn chỗ rốt hết, tìm kiếm sự bé nhỏ và ẩn dấu, khiêm tốn. Khi chúng ta đặt mình trước Thiên Chúa trong chiều kích của sự khiêm nhường, khi đó Thiên Chúa nâng chúng ta lên cao, và cúi xuống trên chúng ta để nâng chúng ta lên với Ngài: “Vì ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên” (c.11).

Các lời của Chúa Giêsu nêu bật các thái độ hoàn toàn khác biệt và đối nghịch nhau: thái độ của người chọn chỗ cho chính mình, và thái độ của người để cho Thiên Chúa chỉ chỗ cho mình và chờ đợi phần thưởng từ Ngài. Chúng ta đừng quên điều này: Thiên Chúa trả cho nhiều hơn con người rất nhiều! Chính Ngài cho chúng ta một chỗ đẹp hơn chỗ con người cho chúng ta! Chỗ mà Thiên Chúa cho chúng ta là chỗ gần con tim của Ngài, và phần thưởng của Ngài là cuộc sống vĩnh cửu: “Bạn sẽ diễm phúc… Bạn sẽ nhận được phần thưởng của mình vào ngày người công chính sống lại” (c. 14).

Đó là điều được miêu tả trong dụ ngôn thứ hai, trong đó Chúa Giêsu chỉ cho thấy thái độ vô vị lợi của việc tiếp đón và nói: “Khi bạn đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ” (cc. 13-14). Đây là lựa chọn sự nhưng không thay vì tính toán duy thuận lợi tìm được phần thưởng, tìm lợi lộc và tìm làm giầu nhiều hơn. Thật vậy, các người nghèo túng, đơn sơ, những người không được kể tới, sẽ không thể đáp trả lại lời mời ăn. Như thế Chúa Giêsu chứng minh cho thấy Ngài ưa thích những người nghèo nàn và bị loại trừ, nhưng họ là những người được đặc ân của Nước Thiên Chúa, và Ngài gióng lên sứ điệp nền tảng của Phúc Âm là phục vụ tha nhân vì tình yêu Thiên Chúa.

Ngày hôm nay, Chúa Giêsu là tiếng nói của những người không có tiếng nói, và hướng tới từng người trong chúng ta một lời mời gọi đau đớn mở rộng con tim và coi là của mình các khổ đau và âu lo của những người nghèo nàn túng thiếu, của những người đói khát, của những người bị gạt bỏ ngoài lề, của những người di cư tỵ nạn, những người bị cuộc đời đánh bại, những người bị xã hội và sự ngạo mạn của những kẻ mạnh hơn gạt bỏ. Và các người bị gạt bỏ này thực ra là đại đa số dân chúng.

Trong lúc này đây với lòng biết ơn tràn đầy tôi nghĩ tới biết bao thiện nguyện viên cống hiến sự phục vụ của họ, bằng cách cho những người cô đơn, gặp khó khăn, không việc làm hay không có nhà ở, ăn uống. Những nơi cung cấp các bữa ăn này là các nơi tập luyện của tình bác ái, phổ biến nền văn hóa của sự nhưng không, bởi vì những người hoạt động tại đó là những người làm việc vì được thúc đẩy bởi tình yêu của Thiên Chúa và được soi sáng bởi sự khôn ngoan của Tin Mừng. Như thế việc phục vụ các anh chị em khác trở thành chứng tá tình yêu, khiến cho tình yêu của Chúa Kitô đáng tin cậy và hữu hình.

Chúng ta hãy xin Đức Trinh Nữ Maria hướng dẫn chúng ta mỗi ngày trên con đường của sự khiêm nhường, làm cho chúng ta có khả năng có các cử chỉ nhưng không tiếp đón và liên đới với những người bị gạt bỏ ngoài lề để trở nên xứng đáng với phần thưởng của Chúa.

Nguồn: archivioradiovaticana.va

 

Đức Bênêđictô XVI, Huấn dụ Chúa nhật 22 Thường niên năm C (29/8/2010) - Noi gương Chúa Giêsu sống khiêm nhường

Anh chị em thân mến,

Trong bài Tin Mừng Chúa nhật này (Lc 14,1.7–14), chúng ta thấy Đức Giêsu là khách dự tiệc tại nhà một thủ lãnh nhóm Pharisêu. Nhận thấy các khách mời đang chọn những chỗ nhất trong bàn tiệc, Người đã kể một dụ ngôn đặt trong bối cảnh một tiệc cưới: “Khi bạn được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi chỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn bạn cũng được mời, và người đã mời cả bạn lẫn nhân vật ấy phải đến nói với bạn rằng: “Xin ông nhường chỗ cho vị này”... Trái lại, khi được mời bạn hãy ngồi chỗ cuối... ” (Lc 14,8-10). Chúa không có ý cho chúng ta một bài học biết sống, cũng không có ý nói tới phẩm trật giữa các người có quyền bính. Ngài nhấn mạnh trên một điểm định đoạt là sự khiêm nhường: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc 14,11). Trong một ý nghĩa sâu xa hơn, dụ ngôn này cũng khiến cho chúng ta nghĩ tới vị trí của con người trong tương quan với Thiên Chúa. Thật vậy, chỗ rốt hết có thể diễn tả điều kiện của nhân loại bị tội lỗi hạ xuống thấp, điều kiện mà chỉ có sự nhập thể của Con Một Thiên Chúa mới có thể nâng nhân loại lên được mà thôi. Chính Chúa Kitô đã nhận lấy chỗ rốt hết trong trần gian là thập giám, và chính sự khiêm hạ triệt để đó đã cứu chuộc chúng ta và liên tục trợ giúp chúng ta” (Thiên Chúa là Tình Yêu, 35).

Vào cuối dụ ngôn Chúa Giêsu gợi ý cho vị thủ lãnh giới Biệt Phái mời vào bàn ăn: không phải bạn bè, thân thuộc họ hàng hay bà con lối xóm giầu có, mà là những người nghèo túng nhất và bị gạt bỏ ngoài lề xã hội, là những người không có gì để đền trả (x. Lc 14,1314), để cho món qùa được hoàn toàn nhưng không. Đúng thế, phần thưởng đích thật sau cùng chính Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta. Ngài là Đấng cai quản thế giới... Chúng ta phụng sự Ngài chỉ cho điều chúng ta có thể làm và cho tới khi nào Người còn ban cho chúng ta sức lực” (Thiên Chúa là Tình Yêu, 35). Như thế, một lần nữa chúng ta hướng nhìn lên Chúa Kitô như mẫu gương của sự khiêm nhường và nhưng không: từ Người chúng ta học được sự kiên nhẫn trong các thử thách, sự hiền dịu trong các xúc phạm, sự vâng phục Thiên Chúa trong khổ đau, trong khi chờ đợi Đấng đã mời gọi chúng ta nói với chúng ta: “Này bạn, hãy lên chỗ trên” (x Lc 14,10). Thánh Louis IX, vua nước Pháp, mà chúng ta mới kính nhớ thứ tư vừa qua, đã thực thi điều được viết trong sách Huấn Ca: “Càng làm lớn, con càng phải khiêm nhường, và con sẽ tìm được ân nghĩa trước mặt Chúa” (Hc 3,18). Vì vậy, thánh nhân mới biết trong “Di chúc cho con” mình như sau: “Nếu Chúa sẽ ban cho con sự thịnh vượng nào đó, con không chỉ phải cám tạ Người, nhưng hãy chú ý để đừng trở thành tồi tệ hơn vì khoe khoang hay vì bất cứ điều gì khác, nghĩa là hãy chú ý đừng phản nghịch cùng Thiên Chúa hay xúc phảm tới Người với chính các ơn Người ban cho con” (Acta Sanctorum Augusti 5 [1868], 546).

Các bạn thân mến, hôm nay chúng ta cũng kính nhớ cuộc tử đạo của thánh Gioan Tẩy Giả, là ngôn sứ lớn nhất trong các ngôn sứ của Chúa Kitô, là người đã biết khước từ chính mình để nhường chỗ cho Đấng Cứu Thế, và đã khổ đau và chết vì chân lý. Chúng ta hãy xin thánh nhân và Trinh Nữ Maria hướng dẫn chúng ta trên con đường của sự khiêm nhường, để xứng đáng với phần thương của Chúa.

Sau đó, Đức Thánh Cha đã đọc Kinh Truyền Tin và ban phép lành tòa thánh cho mọi người.

Sau Kinh Truyền Tin Đức Thánh Cha đã chào tín hữu bằng các thứ tiếng Ý, Pháp, Anh, Đức, Tây Ban Nha và Ba Lan. Ngài nhắc cho mọi người biết ngày mùng 1 tháng 9 Italia cử hành Ngày bảo vệ thụ tạo, do Hội Đồng Giám Mục Ialia phát động. Nó đã trở thành một thói quen cũng quan trọng trên bình diện đại kết. Năm nay nó nhắc cho chúng ta biết rằng không thể có hòa bình, nếu con người không tôn trọng môi sinh. Qủa thế, chúng ta có bổn phận giao trái đất lại cho các thế hệ mới đến sau trong một tình trạng thế nào để họ cũng có thể sống một cách xứng đáng và duy trì nó. Xin Chúa trợ giúp chúng ta trong bổn phận này.

Bằng tiếng Pháp Đức Thánh Cha nói khi để cho Sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa hướng dẫn, người khiêm nhường hướng cái nhìn lên Thiên Chúa và kiếm tìm chân lý trong mọi sự. Họ cũng khát khao vẻ đẹp của một cuộc sống đích thật.

Chào các nhóm nói tiếng Anh ngài cầu chúc họ, cho dù đang nghỉ hè hay hành hương hoặc tu học tại Roma, luôn biết sống gần gũi hơn với Chúa trong lời cầu nguyện và tạ ơn. Trong tiếng Đức Đức Thánh Cha nói trước mặt Chúa không phải sự to lớn của con người có gía trị, nhưng là cái bé nhỏ nhất, cái bị lãng quên nhất. Không phải sự tự tôn khiến cho con người cao cả, nhưng là việc sống theo thánh ý Chúa và kết hiệp với Chúa.

Nguồn: archivioradiovaticana.va