Tìm về bên Chúa

03/04/2019
1293
 “Người cha ngóng trông con đã bao năm hoang đàng, nhìn về chốn xa xăm dõi mắt theo ngày tháng….”
 

Những giai điệu của mùa Chay đã bắt đầu len lỏi trong tâm trí của “người con hoang đàng” là tôi đây, trong những ngày cuối của mùa Chay Thánh 2019. Với lời mời gọi “Trên Đường Nên Thánh” mà nhóm Sinh viên Công Giáo Thanh Hóa Quê Nhà chọn làm chủ đề của chuyến đi tĩnh tâm mùa Chay lần này, chúng tôi đi với tâm tình của “người con” sám hối trở về cùng Cha và cùng nhau “lặng” trước tình yêu người Cha dành cho những người con tội lỗi.
 

Gác lại những lo toan thường ngày về cuộc sống, học tập, ngày 31-03-2019 vừa qua, nhóm SVCGTH Quê Nhà đã cùng nhau sóng đôi trên những chiếc xe đạp để cùng đến giáo xứ Trinh Hà, nơi sinh của cha thánh Phaolo Lê Bảo Tịnh. Trước khi chuyến hành trình bắt đầu, được nghe thầy đồng hành Fx. Phạm Quang Khanh,S.J. gợi ý cầu nguyện tĩnh tâm “Trên Đường Nên Thánh”, tôi nhận ra một điều, rằng bản thân tôi thật may mắn khi đã được đến đây, được lắng nghe và được trải nghiệm. Bởi tôi đã từng mang ý nghĩ ngại đi, vì quãng đường không phải là ngắn, và phương tiện lại là xe đạp. Nhưng khi được cùng các bạn đạp xe, tôi mới ngẫm được điều tuyệt vời từ chuyến đi này, nhất là khi tôi nhìn thấy “dấu chân” của Chúa bước đi cùng tôi.

Trong suốt cuộc hành trình, tôi tưởng chừng như mình không thể trụ nổi khi chân đã mỏi nhừ, mồ hôi nhễ nhại vì nóng và thử thách qua những chiếc cầu. Nhưng cũng rất đặc biệt, những lúc miệng tôi than, chân tôi mỏi mọi chuyện lại khác. Tôi nhận ra Chúa đang cùng tôi đi, cùng tôi đạp và cùng trò chuyện với tôi ở mỗi chặng mà tôi dừng chân. Cầm trên tay “món quà” mà thầy đồng hành đã dành tặng cho mỗi thành viên, tôi viết nên những lời thủ thỉ của một người con đang tìm lý do xin lỗi Cha mình. Nhưng có lẽ, Cha đã hiểu sâu lòng con từ lâu, đã biết con muốn làm gì và sẽ giúp con ra sao. Để rồi khi giọt nước mắt của tôi rơi, tôi mới thấu hiểu nỗi buồn của người Cha là gì. Con lỗi phạm đến Cha quá nhiều, con đã sống ích kỉ cho riêng con, từng sống bất xứng với Cha bao lần, Cha vẫn đứng đó đợi con trở về. 
 

Ngày tĩnh tâm tại giáo xứ Trinh Hà đã đưa đến cho tôi thời gian được ở gần bên Chúa hơn, được học hỏi thêm rất nhiều qua phần thi “Rung chuông vàng” về Giáo lý của Hội Thánh. Nhìn lại mới thấy mọi thứ thật đáng đánh đổi, so với cái mệt nhọc kia có là gì. Mọi điều băn khoăn, nút thắt trong tôi được tháo gỡ, tôi tìm được bến nghỉ bình an nơi nhà Cha và nhất là “dấu chân” của Chúa vẫn kề bên tôi luôn mãi. Có lẽ bấy lâu nay khi tôi hòa nhịp vào cuộc sống ồn ào ngoài kia, đã không dành thời gian tìm kiếm, ngắm nhìn “dấu chân” của người Cha, để giờ nhìn thấy được đôi chân ấy, lòng tôi bất giác mừng vui.

Lạy Chúa, con biết rằng sám hối là điều không dễ dàng khi lòng mình còn chưa biết khiêm tốn trước mọi người, nhất là với Chúa. Sám hối cần con biết chân thành, biết thật lòng ăn năn về mọi lỗi phạm của cuộc đời mình trước mặt Cha. Cha nhân hậu luôn chờ đợi, ngóng trông con, nên khi con mệt cha ẵm con trên vai, khi con muốn từ bỏ Cha luôn dành lời an ủi cho con, khi con khóc cũng là lúc Cha đến lau giọt nước mắt dại khờ đó đi.

Qua cuộc hành trình “Trên Đường Nên Thánh”, con đã tự nhủ với bản thân và nhìn lại mình rằng: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi” (Gl2,20). Tạ ơn Cha vì mọi hồng ân Cha đã ban xuống trên con, cách riêng là các bạn nhóm SVCGTH Quê Nhà. Xin Cha luôn đồng với mỗi người chúng con, để chúng con biết sống như những con chiên biết quay về khi lạc bầy, biết tránh dữ tìm lành và luôn tìm đến Cha khi Cha gọi mời.

   Têrêsa Nguyễn Thị Linh Thao
Nhóm SVCG Thanh Hóa Quê Nhà