SVCG Quê Nhà - Bốn năm thanh xuân tươi đẹp

04/07/2021
1119
Không phải vô cớ mà nhiều người cho rằng thời sinh viên là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời đi học.

Tôi còn nhớ như in kỉ niệm của những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, và nhất là ngày tôi tham gia nhóm Sinh viên công giáo (SVCG). Cảm xúc lúc đó vừa hớn hở, vừa hào hứng lại vừa e ngại. Tất cả như trộn lẫn vào nhau và làm cho tôi cảm thấy thật khó tả. Ngày đầu gặp gỡ các bạn, đứa nào cũng rụt rè nhút nhát. Sinh viên rồi mà ai nấy trông cứ như một đứa trẻ mẫu giáo trong ngày đầu tiên đi học vậy! Cũng may vì có các anh chị trong nhóm quan tâm giúp đỡ nên cái ngại ngùng ban đầu ấy trôi qua thật nhanh. Chúng tôi, mỗi đứa xuất thân từ mỗi giáo xứ khác nhau trong Thanh Hóa, chẳng mấy chốc mà quen nhau và … đến giờ đã là bạn thân của nhau được 4 năm rồi đấy. Thật đặc biệt!
 
Là một SVCG nên trước hết chúng tôi vẫn là những sinh viên với nhiệm vụ chính là học tập. Sinh viên có gì hay? Có chứ, có nhiều điều rất khác hồi học cấp 3 ở nhà: không trả bài hằng ngày, không đồng phục đến lớp, không có tiếng trống trường,… nhưng phải rất tự giác. Sinh viên học gì? Cũng có những môn học rất hấp dẫn đã tạo nên những buổi học đầy tiếng cười; nhưng cũng có những môn khô như ngói đến nỗi chúng tôi chỉ thầm nghĩ: “Qua môn là được!” Cười thôi!

Bốn năm, tám học kỳ, thời gian tưởng dài ấy thế mà lại trôi nhanh tựa như một làn gió. Biết bao điều cứ thế trôi qua: học, thi,rồi học, rồi thi, rồi kiến tập, rồi thực tập… Ai cũng phải rất nỗ lực để vượt qua được tất cả, còn khi không qua được thì buộc phải tự tếu táo an ủi mình: “không thi lại chưa phải là sinh viên!” Giờ nghĩ lại, cũng chỉ biết cười!
 

Nhưng đời sinh viên của tôi đâu chỉ có thế. Có lẽ, niềm an ủi lớn nhất của tôi chính là được ở trong ngôi nhà thứ hai mang tên SINH VIÊN CÔNG GIÁO THANH HOÁ QUÊ NHÀ. Ở đó, tôi có những thánh lễ cầu nguyện riêng cho sinh viên, những chuyến đi thiện nguyện, những ngày tĩnh tâm, những buổi sinh hoạt nhóm... Hơn hết, chính nhờ những lần gặp gỡ ấy mà tôi thấy mình tròn đầy hơn nhờ tình bạn, sự đoàn kết yêu thương của nhóm. Nhất là qua các hoạt động nhóm, tôi thấy mình trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Quả thực, ở nơi nhóm SVCG tôi học được những điều mà trường lớp không bao giờ dạy được. Đó quả là món quà quý giá mà Chúa đã dành tặng cho tôi.

Chắc hẳn, có những thứ mất đi nhưng vẫn tìm lại được, nhưng có một điều mà khi qua đi rồi thì chẳng bao giờ tìm lại được nữa. Bây giờ, khi ngồi nghĩ lại, tôi mới cảm nhận được lời của tác giả Xuân Phương: “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…”

Khi ngồi viết những dòng này, tôi chạnh lòng vì tôi đã chính thức bước ra cuộc đời sinh viên. Rồi đây, mỗi người một cuộc sống, mỗi người sẽ bước đi trên đường đời với những thăng trầm khác nhau; nhưng tôi tin rằng, kỉ niệm tuổi sinh viên sẽ luôn là một miền ký ức đẹp, một nguồn nghị lực đủ mạnh để giúp tôi đứng vững và tiến bước đến tương lai.
 

Có lời nào nhắn nhủ? Tôi chỉ ước mong sao, chúng ta, những thành viên của nhóm SVCG Thanh Hóa, hãy luôn giữ những kỷ niệm tốt về nhau, và hãy tha thứ để giữ gìn tình bạn tốt của nhau. Hãy hy vọng! Hy vọng về một ngày mai tươi sáng, hy vọng trên đường đời chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và dù ngắn ngủi nhưng đủ để nâng đỡ nhau trong cuộc sống.

Xin cảm tạ Chúa đã luôn đồng hành bên con, đã luôn thắp lên trong con niềm tin và giữ cho đôi chân con luôn vững bước.
"Sinh Viên Công Giáo Thanh Hoá: Thắp Sáng Niềm Tin - Cùng Nhau Tiến Bước"

Lucia Nguyễn Lan
SVCG Thanh Hóa Quê Nhà