Sống với người nghèo

28/08/2019
828
Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành”  (Lc 8, 21). Lời mời gọi của Chúa Giê-su mãi còn vang vọng cho tất cả những ai muốn bước theo Ngài. Là những người con của Chúa, chúng tôi - các bạn trẻ của Nhóm Sinh viên Công Giáo (SVCG) Thanh Hóa Quê Nhà, đã cùng nhau mang hơi ấm, niềm vui và yêu thương đến với những người anh em đang sống trong cảnh khó khăn bủa vây. Với chuyến thiện nguyện Hè 2019, chúng tôi tìm đến giáo xứ Ngọc Đường, mang theo một niềm khao khát và một ước mong: “Sống với người nghèo”. Niềm khát khao đó sẽ chẳng tìm được bến đậu, nếu mỗi người không biết nhận ra và thực thi “Thánh ý Chúa” nơi chính những người anh em nghèo khổ.

Vào “cửa hẹp” là thực hiện ý Chúa
Ai đó đã từng ngân nga giai điệu: Tìm gặp Chúa đâu phải chỉ ở nơi thành phố xa hoa diễm lệ, đâu phải chỉ ở chỗ tấp nập đông người. Quả vậy, Chúa hiện hữu ngay cả ở những nơi khốn khó của con người: nơi không tiền bạc, nơi không cơm áo. Ngài ở nơi ấy làm gì và đợi chi? Phải chăng là chờ đợi bạn và chờ đợi tôi? Ngài mời mỗi người đến để cùng Ngài sống giữa những người anh em gặp cảnh khó khăn. Đó thực sự là một lời mời gọi bước qua “cửa hẹp”. Bước qua cửa hẹp vốn đã khó, nhưng can đảm bước tới cửa hẹp cũng chẳng dễ gì. Trước khi đến với chuyến thiện nguyện lần này, tôi vẫn còn lưỡng lự giữa hai khả thể: đi hay không đi. Không đi là bởi vì hai tiếng “ích kỷ” vẫn còn đâu đó trong tôi. Thế nhưng, khi can đảm bước đi để đến được với giáo dân nơi xứ đạo Ngọc Đường, tôi mới nhận ra rằng, bản thân mình đang bước trên những dấu chân mà Chúa đã và đang đi qua. Còn gì hạnh phúc hơn khi tôi được gặp Chúa trong tình yêu của chính những người anh em nơi đây. Hoá ra, khi can đảm trút bỏ những lắng lo cho cuộc sống của riêng mình, để dành thời gian đến với những người anh em nghèo khổ, tôi đã tìm được niềm vui gặp Chúa. Đúng là: “cửa hẹp” đã cho tôi gặp gỡ Thiên Chúa tình yêu!

Mang yêu thương đến với hết thảy mọi người
Mẹ Têrêsa Calcutta, vị thánh đầy lòng yêu thương, vẫn hằng tâm đắc: “Mỗi khi bạn cười với ai đó, đó là một hành động của yêu thương, một món quà, một điều đẹp đẽ”. Đến với xứ đạo Ngọc Đường, tôi chẳng có gì đáng kể ngoài những nụ cười. Quả thực, món quà mà Nhóm chúng tôi mang đến các hộ gia đình chẳng đáng là bao;  nhưng điều nhận về thì thật chẳng sao đáp đền cho đáng. Những cái nắm tay thật chặt và những nụ cười thật tươi của bà con nơi đây thực sự tràn đầy yêu thương. Lắng nghe những lời chia sẻ của mọi người, tôi thầm nghĩ về những ngày tháng mình sống trong cảnh đầy đủ sung túc. Trong những lúc như vậy, có khi nào tôi nghĩ đến những người anh em của mình, khi họ phải đối mặt với những khó khăn, những thăng trầm của cuộc sống. Ngày hôm ấy, tôi trao đi yêu thương bao nhiêu, thì nhận lại gấp bội tình yêu bấy nhiêu. Đúng là, khi tình yêu mang yêu thương, mang hạnh phúc đến cho mọi người, thì tình yêu ấy sẽ chẳng bao giờ mất được.

You can do something: chính bạn có thể làm một điều gì đó
Trong giờ cầu nguyện khởi đầu của chương trình thiện nguyện, lời kết “You can do something” của đoạn video về những cảnh đời khốn cùng, mãi còn đọng lại trong tâm trí tôi. Khi đến với các gia đình đang sống trong cảnh khó khăn, tôi nhận ra rằng họ đang rất cần những sự đỡ nâng. Nhiều gia đình thiếu vắng bóng cha: cha phải lặn lội nơi xa để cứu cánh cho gia đình, mẹ một mình chăm sóc con thơ trong cảnh căn nhà lụp xụp mái tranh. Hình ảnh ấy cứ vọng lại trong tâm trí tôi một niềm khắc khoải. Cuộc sống này còn biết bao người khó khăn, biết bao người đang chờ đợi sự giúp đỡ, và biết bao người hằng cầu mong yêu thương tìm đến. Tôi phải làm gì? Ngay lúc đó, tôi chợt nhớ đến lời của Mẹ Têrêsa Calcutta: “Nếu chúng ta cầu nguyện, chúng ta sẽ tin tưởng, nếu chúng ta tin tưởng, chúng ta sẽ yêu thương, nếu chúng ta yêu thương, chúng ta sẽ phụng sự”. Thật tuyệt vời và đầy ý nghĩa khi được phụng sự Chúa ngay trong chính những người anh em của mình. Không phải ai cũng có thể làm những điều vĩ đại, nhưng nếu mỗi người biết tin tưởng, phó thác mọi sự trong tay Chúa, và làm mọi việc, dù nhỏ bé nhưng với một tình yêu vĩ đại, thì tất cả sẽ được Chúa nhận lời.

Kết thúc chuyến đi thiện nguyện “Sống với người nghèo”, tôi trở về với cuộc sống thường ngày của mình. Vẫn còn đó những bận rộn, những lo toan của đời thường, nhưng tôi sẽ không quên cầu nguyện cho những người còn gặp khó khăn nơi miền xa xôi Ngọc Đường. Tạ ơn Chúa đã ban cho nhóm SVCG Thanh Hóa Quê Nhà những điều tốt đẹp trong chuyến đi này. Tạ ơn Chúa đã cho mỗi người cảm nhận được tình yêu của Chúa ở nơi tha nhân. Xin Chúa cho chúng con luôn biết sống và hành động như người Samari nhân hậu năm xưa, biết đem yêu thương đến tất cả mọi người, để xứng đáng bước đến Nước Trời qua chính “cửa hẹp” đời mình.
 
Tê-rê-sa Nguyễn Thị Linh Thao
Sinh viên Công Giáo Thanh Hóa