Tâm sự cùng Mẹ Maria – Tháng Hoa Không Hoa

08/06/2020
2094
Reng, reng!!!
“Cuối tháng là bài tạ hoa...”

 

Con đang loay hoay làm việc thì tiếng điện thoại reo lên. Đó là lời nhắc nhở con viết bài cho ngày kết thúc tháng dâng hoa kính Đức Mẹ của giáo xứ đó Mẹ ạ! Nhận được tin nhắn, con vừa làm việc vừa thẫn thờ vì câu nói ấy. Trong con có chút buồn man mác và cũng từ đây con đã suy nghĩ về Mẹ, về tháng hoa của giáo xứ con. Giờ đây con chỉ biết chạy đến bên Mẹ để được Mẹ ủi an. Làm việc xong con đã lên chiếc xe đạp cũ lao thẳng vào nhà thờ để được gần Mẹ hơn.

Chạy vào đến nhà thờ trong khung cảnh của buổi trưa hè, bên ngoài tiếng ve gọi hè vang vọng cả khuôn viên nhà xứ, nhưng vào bên trong nhà thờ lại trở nên lặng lẽ và bình yên đến lạ Mẹ nhỉ! Giờ đây chỉ mình con nơi ngôi thánh đường nhỏ thân thương. Ngồi lại bên Mẹ, con thân thưa cùng Mẹ về nỗi niềm của một đứa con thơ trong tháng hoa đặc biệt này. Trong đầu con vẫn nghĩ  “nên viết gì về Mẹ”. Nhưng Mẹ ạ! Viết về Mẹ thì lời nào cho hết, cây bút chì con vót đến khi nào cho đủ lời để nói về Mẹ.

Được ở bên Mẹ, giây phút này ký ức của những mùa hoa đã qua ùa về trong tâm trí con. Không biết tháng hoa có từ bao giờ. Nhưng trong trí nhớ của con, thì từ khi mới lên 6 tuổi con đã được đi dâng hoa rồi đó Mẹ ạ! Ngày còn nhỏ, con thích lắm mỗi mùa hoa về để được xúng xính bộ váy trắng thiên thần đi dâng hoa. Ngày ấy, bó hoa của chúng con dâng lên Mẹ cũng đơn sơ lắm, chỉ đôi ba bông hoa mẫu đơn hái trong vườn hay có hôm chúng con vào nhà thờ hái hoa đại kết thành cành hoa. Đơn giản là vậy, thế mà chúng con đã có mùa hoa tuổi thơ thật đẹp rồi đấy Mẹ. Lớn hơn một chút thì mùa hoa của con lại trở nên ý nghĩa hơn. Tháng hoa của con lại là những kỷ niệm in đậm mãi trong con đến giờ cũng không phai mờ. Mỗi mùa hoa về, chúng con được cùng nhau tập luyên để dâng lên Mẹ những vãn hoa tâm tình, uyển chuyển nhất. Ngày Chúa Nhật của con lại trở nên ngắn ngủi hơn, buổi sáng con được cùng các chị chuẩn bị cắm hoa cho mọi người không biết mệt mỏi.

Ở quê con, các người mẹ hiền mẫu tần tảo sớm hôm nên nói đến đẹp thì chẳng ai nổi bật hơn ai. Thế nhưng cứ độ tháng hoa về, nhìn các mẹ thướt tha trong những tà áo dài khi đi dâng hoa trông các mẹ trở nên dịu dàng hơn hẳn Mẹ nhỉ! Còn trong con, Mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất, Mẹ luôn có một vẻ đẹp rạng ngời được toát lên mà con không thể nào diễn tả được. Vì thế, với khả năng hạn hẹp của mình để viết về Mẹ thì không lời nào con có thể diễn tả hết được. Con chỉ biết gửi lên Mẹ nỗi lòng của mình khi một mùa hoa đang lặng lẽ qua đi nơi giáo xứ thân yêu của con thôi Mẹ ạ!

Năm nay, do ảnh hưởng của đại dịch Covid-19, nên chúng con đã không thể tổ chức khai mạc tháng dâng hoa kính Mẹ trong ngày đầu tháng. Khi lệnh cách ly được tháo gỡ, các giáo xứ trong giáo phận đã bắt đầu chuẩn bị tập luyện để có thể dâng lên Mẹ những vãn hoa tạ ơn trong ngày cuối tháng. Thấm thoát bốn tuần của “tháng hoa” cũng nhanh chóng qua đi, các giáo xứ đã long trọng dâng hoa rước kiệu tôn vinh Mẹ. Sắc hoa ngập tràn trên khắp giáo phận và trên các giáo xứ trong hai ngày cuối tháng hoa. Thế nhưng, tháng hoa của Đông Quang chúng con lại âm thầm qua đi khiến nhiều người sửng sốt đặt câu hỏi “Tại sao”. Cùng với ảnh hưởng của đại dịch Covid-19 và nhu cầu mục vụ của giáo xứ, nên việc dâng hoa kính Mẹ của giáo xứ Đông Quang chúng con phải tạm gác lại. Nhìn hình ảnh các giáo xứ tổ chức dâng hoa rước kiệu long trọng, trong lòng con có chút bồi hồi luyến tiếc. Nhưng thiết nghĩ rằng, không dễ dàng gì khi cha xứ có quyết định để giáo xứ không dâng hoa Mẹ ạ. Có lẽ trong Ngài cũng băn khoăn lo âu nhiều mới có thể đưa ra quyết định như vậy.

Đông Quang chúng con không dâng hoa, phải chăng vì thế mà lòng yêu mến Mẹ của bà con trong giáo xứ lại đi xuống từ đây ư? Chắc không phải thế đâu Mẹ nhỉ? Biết đâu từ đây mỗi người trong giáo xứ xét lại bản thân đã đủ lòng yêu mến Mẹ một cách trọn vẹn. Chúng con chỉ thể hiện lòng yêu mến Đức Mẹ qua hình thức bên ngoài ở những vãn hoa và tà áo dài? Hay chúng con đã yêu mến Mẹ trong sự hy sinh, trong nỗi lòng của những con hoa không dâng hoa. Trong giáo xứ, lâu nay chỉ có các em thiếu nhi và các mẹ hiền mẫu dâng hoa? Hay toàn thể bà con trong giáo xứ cùng chung một nỗi niềm, cùng dâng lên Mẹ những đóa hoa lòng của đoàn con thơ trong tháng hoa đặc biệt này.

Mẹ à, con nghĩ rằng không thể dâng lên Mẹ những đóa hoa tươi thắm nhưng lòng yêu mến Mẹ của mỗi người con nơi đây không bao giờ cạn đâu Mẹ ạ! Mẹ còn nhớ trong tuần chầu vừa qua của giáo xứ con không Mẹ? Toàn thể bà con giáo dân trong giáo xứ đã cùng nhau quây quần bên Mẹ để suy niệm về Mẹ qua chủ đề “Hãy xin - Hãy tìm - Hãy gõ cùng Mẹ Maria”. Chúng con cùng nhau suy ngẫm về Mẹ là người Mẹ đầy khiêm nhường qua hai tiếng “Xin Vâng”. Vì tin rằng: Thiên Chúa là Đấng toàn năng, Ngài sẽ an bài mọi sự, nên Mẹ đã đón nhận thánh ý Chúa với tất cả lòng khiêm tốn và vâng phục. Chính vì vậy, mà Mẹ đã khiêm cung thưa với sứ thần: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Nhờ lời thưa “Xin Vâng” của Đức Maria mà cả nhân loại được “cứu sống”...

Cũng như lời thánh Bernađô đã thốt lên: “xưa nay chưa từng nghe có ai chạy đến cùng Đức Mẹ, mà Đức Mẹ từ bỏ chẳng nhậm lời”. Càng suy ngẫm về Mẹ, giáo xứ Đông Quang chúng con lại càng cảm nghiệm được tình yêu vô biên Mẹ dành cho mỗi người. Mẹ đã luôn giang tay, mở rộng lòng đón nhận những ai năng chạy đến cùng Mẹ. Từ đây, Mẹ đã tuôn đổ hồng phúc của Mẹ cho mỗi người con giáo xứ Đông Quang. Để nhờ Mẹ mà mỗi người chúng con biết chạy đến với Con Mẹ qua Bí Tích Thánh Thể Tình Yêu.

Không thể dâng hoa kính Mẹ, nên trong buổi lễ tôn vinh Đức Maria là Mẹ Giáo Hội vào thứ Hai ngày 1 tháng 6 vừa qua, giáo xứ của con chỉ biết cùng nhau dâng lên Mẹ lời xin lỗi của đoàn con thơ vì đã chưa dâng lên Mẹ những đóa hoa tươi thắm. Và cùng những đóa hoa lòng dâng lời nguyện ước của chúng con vào tay Mẹ giáo hội, giáo xứ, gia đình và mỗi người chúng con. Để được Mẹ đồng hành, gìn giữ và chở che cho toàn thể thế giới và giáo hội trong bối cảnh hiện tại.

Tháng hoa đã lặng lẽ qua đi trên giáo xứ Đông Quang, nhưng lòng yêu mến Mẹ của chúng con vẫn ở đó. Dù một năm không dâng hoa, nhưng giáo xứ Đông Quang hứa từ nay sẽ chạy đến bên Mẹ với một tấm lòng yêu mến nồng nàn hơn. Chúng con sẽ yêu mến Mẹ bằng chính sự hy sinh, bằng chính đời sống đạo đức của mỗi người. Tháng hoa không hoành tráng, không ồn ào, không rực rỡ sắc hoa. Nhưng tháng hoa luôn còn đó, chiếm một phần của trái tim, trong một trang vở của ký ức, và một hoài tưởng cho tương lai của mỗi người chúng con.

Mẹ à! Con xin dâng lên Mẹ tâm tình của đứa con thơ, gửi Mẹ đóa hoa lòng bé nhỏ trong tay Mẹ. Xin Mẹ thương tha thứ cho con vì sự thiếu sót của con trong tháng hoa này và xin Mẹ ở lại bên con luôn mãi Mẹ nhé!

Con của Mẹ!

Anna Trần.