Giọt nước không Màu nhưng đủ Vị

03/12/2021
1103


Từ một nơi cao thanh vắng, tôi thầm nghĩ về cuộc đời. Đời tận hiến, một hành trình, một chọn lựa từ bỏ để trung thành theo Chúa là Đấng chịu đóng đinh và chết vì con người. Và ở trên hành trình đó có những giọt nước không màu nhưng đủ vị- Giọt Nước Mắt.

Đời sống của những người tận hiến theo Chúa vẫn luôn là một Mầu Nhiệm. Bởi họ sống giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian mà thuộc về Thiên Chúa, Đấng họ yêu mến và tôn thờ. Cái nhiệm lạ ấy chỉ có thể lí giải được trong tình yêu tự hiến mà họ muốn hiến trọn cho Chúa và tha nhân. Ôi! Mầu nhiệm tình yêu!

Đã là tình yêu thì đủ đầy mọi cảm xúc, cung bậc của lòng người. Tình yêu nhân loại đã thế, đã đủ đầy sự đẹp đẽ, cao quý và trân trọng. Thì tình yêu hướng về Trời Cao còn quý trọng và đáng nói hơn biết chừng nào. Không liên tục trong hành trình là thảm lụa nhung hoa, nhưng nơi đó người tu sĩ nếm đủ và sống đầy mọi nấc thang cảm xúc. Vui, buồn, sướng, khổ, hạnh phúc, bình an, cô đơn…  rất con người, bởi họ mang chính con người thật của mình để sống và hiến dâng cho Chúa.

Theo Chúa, người tu sĩ chấp nhận từ bỏ yêu thương, hạnh phúc lứa đôi; đồng ý khước từ những cao sang quyền quý; bằng lòng sống trong sự nghèo khó, giản dị, đơn sơ. Dường như khó đối với con người nhưng lại là phương thế để người tu sĩ nhẹ nhàng, thong dong bước theo Người. Từ bỏ mình để bước vào hành trình tu luyện như để gột rửa và giũ sạch bụi trần. Qua từng giai đoạn người tu sĩ càng phải từ bỏ và xác tín hơn trong chọn lựa của mình. Để đến một ngày, trong sự hoàn toàn tự do và trưởng thành họ bước lên bàn thờ để ký kết một giao ước với Thiên Chúa.

Một sự tự nguyện, tự do trong quyết định và chọn lựa, nhưng nước mắt họ vẫn tuôn rơi như trào tràn trong ngày hạnh phúc. Đó là những giọt nước không màu nhưng đầy vị. Vị ngọt của hạnh phúc bởi cuộc phiêu lưu dám để mình thuộc trọn về Chúa như đã có bước thành toàn. Vị nồng của tình chị em trong cộng đoàn mà bấy lâu họ cống hiến, sống chung như gia đình thứ hai. Vị cay sau những cố gắng đã qua để giờ còn lại những nỗi niềm và kỷ niệm.Vị chát của những niềm riêng như là những yếu đuối, bất trung và đôi khi còn là đổ vỡ trên hành trình đã qua. Vị mặn của những đau đớn khi từ bỏ những gì và còn lại những gì.

Vạn vật trong cuộc sống đa dạng màu sắc như vậy, đến cả màu da, màu tóc, màu mắt của con người cũng phân biệt đen, nâu, xanh, vàng… vậy mà màu nước mắt ai ai cũng là màu trong suốt. Nước mắt không màu có vương lại trên mi, trên tay, trên vai áo hay bất cứ nơi đâu thì cũng hoàn toàn như nhau bởi khô đi là nó sẽ biến mất.  Những giọt nước mắt của người tu sĩ cũng vậy, nó sẽ khô đi nhưng vị của nó sẽ lưu vào lòng Chúa. Bởi Chúa biết rõ người mình yêu đang có tâm trạng gì, nỗi niềm nào và thổn thức ra sao.

Nước mắt dù ít dù nhiều rồi cũng sẽ khô đi và tan biến. Nhưng điều còn lại là nỗi niềm của người tu sĩ với Chúa mà thôi. Nước mắt không màu nhưng nó đã mang trong mình mọi cảm xúc của con người. Người tu sĩ hiện diện giữa đời cũng như vậy, một sự hiện diện trong sáng, tinh khôi, không màu nhưng cảm thấu hết mọi nỗi lòng của nhân loại.

 GTMS

https://dongten.net/2021/12/03/giot-nuoc-khong-mau-nhung-du-vi/