BÀI GIẢNG LỄ DÂNG CHÚA GIÊSU TRONG ĐỀN THÁNH (01/02/2025) - ÁNH SÁNG NGHÈO KHÓ, KHIẾT TỊNH VÀ VÂNG PHỤC

02/02/2025
21
Header



BÀI GIẢNG LỄ DÂNG CHÚA GIÊSU TRONG ĐỀN THÁNH (01/02/2025) - ÁNH SÁNG NGHÈO KHÓ, KHIẾT TỊNH VÀ VÂNG PHỤC



Vatican News (01/02/2025) - Lúc 5 giờ chiều ngày 1/2, Đức Thánh Cha đã chủ sự giờ Kinh Chiều I Lễ Đức Mẹ Dâng Chúa Giêsu vào Đền Thánh với đông đảo các tín hữu, đặc biệt là các tu sĩ nam nữ. Sau đây là toàn văn Việt ngữ bài giảng của Đức Thánh Cha:  ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

 

BÀI GIẢNG

KINH CHIỀU I LỄ DÂNG CHÚA GIÊSU TRONG ĐỀN THÁNH

Đền thờ thánh Phêrô

Thứ Bảy, ngày 01/02/2025

[Đa phương tiện]

“Lạy Thiên Chúa, này con xin đến để thực thi ý Ngài” (Dt 10,7). Với những lời này, tác giả Thư gửi tín hữu Do Thái diễn tả sự tuân phục trọn vẹn của Chúa Giêsu đối với kế hoạch của Chúa Cha. Hôm nay, chúng ta đọc lại những lời ấy trong ngày lễ Đức Mẹ Dâng Chúa Giêsu vào Đền Thánh, cũng là Ngày Đời Sống Thánh Hiến, trong bối cảnh Năm Thánh Hy Vọng, với biểu tượng ánh sáng xuyên suốt phụng vụ. Và tất cả anh chị em, những người đã chọn con đường các lời khuyên Phúc Âm, đã thánh hiến chính mình như “Tân Nương trước sự hiện diện của Chàng Rể, được bao phủ bởi ánh sáng của Người” (Thánh Gioan Phaolô II, Tông Huấn Đời Sống Thánh Hiến, số 15), để bước vào chính kế hoạch nhiệm mầu của Chúa Cha, vốn được khởi đi từ thuở tạo thiên lập địa. Kế hoạch ấy sẽ được hoàn tất trọn vẹn vào ngày tận thế, nhưng ngay từ bây giờ, nó đã được tỏ hiện qua “những kỳ công Thiên Chúa thực hiện nơi thân phận mỏng giòn của những con người được Người kêu gọi” (số 20). Vậy, chúng ta hãy suy ngẫm về cách thức, qua những lời khấn nghèo khó, khiết tịnh và vâng phục mà các anh chị em đã tuyên xưng, có thể mang ánh sáng đến với những người nam nữ của thời đại chúng ta.

Ánh sáng của sự khó nghèo

Sự khó nghèo bắt nguồn từ chính sự sống của Thiên Chúa, nơi sự trao hiến trọn vẹn và vĩnh cửu giữa Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần (số 21). Khi sống đức khó nghèo, người thánh hiến sử dụng mọi sự một cách tự do và quảng đại, trở nên người mang lại phúc lành cho thế giới. Họ biểu lộ vẻ đẹp của vạn vật trong trật tự của tình yêu, loại bỏ mọi thứ có thể làm lu mờ vẻ đẹp ấy – như ích kỷ, tham lam, lệ thuộc, hay việc sử dụng bạo lực và mục đích gây chết chóc – và đón nhận những gì làm tỏa sáng vẻ đẹp ấy: sự thanh đạm, lòng quảng đại, chia sẻ và tình liên đới. Như Thánh Phaolô nói: “Tất cả thuộc về anh em, nhưng anh em thuộc về Đức Kitô, và Đức Kitô thuộc về Thiên Chúa” (1Cr 3,22-23). Đó là đức khó nghèo.

Ánh sáng của sự khiết tịnh

Thứ hai là sự khiết tịnh. Sự khiết tịnh cũng bắt nguồn từ mầu nhiệm Ba Ngôi, phản chiếu “tình yêu vô biên liên kết Ba Ngôi Thiên Chúa” (số 21). Qua việc từ bỏ tình yêu hôn nhân và qua sống đời khiết tịnh, người thánh hiến khẳng định sự ưu việt tuyệt đối của tình yêu Thiên Chúa, được đón nhận với một trái tim không chia sẻ và mang tính hôn ước (x. 1Cr 7,32-36). Tình yêu ấy trở nên nguồn mạch và khuôn mẫu cho mọi tình yêu khác.

Chúng ta biết rằng chúng ta đang sống trong một thế giới thường bị chi phối bởi những hình thức tình cảm méo mó, nơi nguyên tắc “điều gì làm tôi thích” thúc đẩy người ta tìm kiếm nơi người khác sự thỏa mãn nhu cầu của mình hơn là tìm kiếm niềm vui được phát sinh từ một cuộc gặp gỡ đích thực.

Đó là sự thật. Trong các mối tương quan, nguyên tắc này làm nảy sinh thái độ hời hợt và không ổn định, ích kỷ và chủ nghĩa khoái lạc, non nớt và vô trách nhiệm về đạo đức. Người phối ngẫu được chọn để sống cả đời bị thay thế bằng "người cộng tác" trong một khoảng thời gian, trong khi những đứa trẻ vốn được đón nhận cách tự do như một món quà bị thay thế bằng thứ mà người ta yêu cầu như một “quyền” hoặc bị loại bỏ vì "không mong muốn".

Thưa các chị em, trong bối cảnh này, và "nhu cầu ngày càng tăng về sự trung thực nội tâm trong các mối quan hệ con người" (Vita Consecrata, 88) và các mối liên kết con người lớn hơn giữa các cá nhân và cộng đoàn, sự khiết tịnh thánh hiến cho chúng ta thấy và chỉ ra cho những người nam nữ của thế kỷ XXI một cách để chữa lành căn bệnh của sự cô lập qua việc thực hành một cách yêu thương tự do và giải phóng. Một cách yêu thương chấp nhận và tôn trọng tất cả mọi người, trong khi không ép buộc hoặc từ chối ai. Thật là một liều thuốc bổ cho tâm hồn khi được gặp gỡ những tu sĩ có khả năng xây dựng những mối tương quan trưởng thành và tràn đầy niềm vui như thế! Họ là hình ảnh phản chiếu tình yêu Thiên Chúa (x. Lc 2,30-32). Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu này, điều quan trọng là các cộng đoàn của chúng ta phải cung cấp cho sự phát triển tinh thần và tình cảm của các thành viên của họ, ngay trong quá trình đào tạo ban đầu cũng như trong quá trình đào tạo trường kỳ. Bằng cách này, đức khiết tịnh có thể thực sự bộc lộ vẻ đẹp của một tình yêu tự hiến dâng mình, và tránh được những hiện tượng có hại như sự chán nản trong tâm hồn hoặc những lựa chọn không phù hợp là triệu chứng của sự bất hạnh, bất mãn, và dẫn đến một thời điểm nào đó, thường ở những cá nhân dễ bị tổn thương, việc sống "cuộc sống hai mặt". Hằng ngày luôn có cuộc chiến chống lại sự cám dỗ của cuộc sống hai mặt. Đó là hằng ngày.

Ánh sáng của sự vâng phục

Sự vâng phục cũng được nói đến trong bài đọc hôm nay, qua mối tương quan giữa Chúa Giêsu và Chúa Cha, diễn tả “vẻ đẹp giải phóng của một sự lệ thuộc mang tính con thảo, không phải nô lệ, nhưng tràn đầy ý thức trách nhiệm và được thúc đẩy bởi sự tin tưởng lẫn nhau” (số 21). Đó là ánh sáng của Lời Chúa trở thành quà tặng và đáp trả tình yêu, một dấu chỉ ngôn sứ cho xã hội chúng ta, nơi người ta có xu hướng nói nhiều nhưng ít lắng nghe, trong gia đình, nơi làm việc và đặc biệt là trên mạng xã hội, nơi chúng ta có thể trao đổi hàng loạt từ ngữ và hình ảnh mà không thực sự gặp gỡ người khác, vì chúng ta không thực sự tương tác với họ. Đây là một cái gì đó đáng chú ý. Nhiều lần, trong cuộc đối thoại hàng ngày, trước khi một người nói xong, một câu trả lời đã được đưa ra bởi vì người kia không lắng nghe. Chúng ta cần lắng nghe trước khi trả lời. Chào đón lời nói của người khác như một thông điệp, như một kho báu, thậm chí như một sự giúp đỡ cho tôi. Sự vâng phục thánh hiến là liều thuốc giải cho chủ nghĩa cá nhân cô lập, thay vào đó thúc đẩy một mẫu mực tương quan dựa trên sự lắng nghe chân thành, nơi “nói” và “nghe” được tiếp nối bằng hành động cụ thể, ngay cả khi phải từ bỏ sở thích, chương trình và ưu tiên của bản thân. Chỉ như thế, con người mới có thể cảm nghiệm trọn vẹn niềm vui của sự trao hiến, chiến thắng sự cô đơn và khám phá ý nghĩa đời mình trong kế hoạch lớn lao của Thiên Chúa.

Kết luận: Trở về với nguồn cội

Tôi muốn kết luận bằng cách đề cập thêm một cái gì đó. Ngày nay trong đời sống thánh hiến, có nhiều cuộc nói chuyện về việc "trở về với nguồn cội". Nhưng không phải là một sự trở lại nguồn cội như khi quay trở lại một bảo tàng. Không! Trở lại nguồn cội của cuộc sống chúng ta. Lời Chúa nhắc nhở chúng ta rằng sự trở về nguồn cội quan trọng nhất của mọi sự thánh hiến chính là trở về với Đức Kitô và lời “xin vâng” của Người đối với Chúa Cha. Sự canh tân không chỉ diễn ra qua các cuộc họp hay hội thảo – dù chúng rất hữu ích – nhưng trước hết là trước Nhà Tạm, trong sự thờ phượng, tái khám phá các Đấng Sáng Lập như những con người của đức tin, và cùng với các ngài, lặp lại trong lời cầu nguyện và sự hiến dâng: “Lạy Thiên Chúa, này con xin đến để thực thi ý Ngài” (Dt 10,7).

Nguồn: vaticannews.va/vi