Tình yêu Giê-su - Cảm nghiệm sau chuyến thiện nguyện tại Giáo xứ Điền Thôn

17/01/2019
1000

Đã lâu rồi tôi không được đồng hành với những chuyến đi cùng anh chị em trong "gia đình nhỏ" của tôi. Nên sự trở lại lần này, tôi cảm thấy có đôi chút khác biệt, vì nó để lại trong tôi nhiều cảm xúc lạ lẫm đan xen với những cảm xúc nguyên sơ như lần đầu tiên tôi bước chân vào nhóm.  Cũng có thể tạm gọi chuyến bác ái lần này là "lần đầu tiên" của tôi, lần đầu tiên tôi tham gia chương trình cùng nhóm với tư cách là một cựu thành viên. Cái từ "cựu" nó khiến con người ta cảm thấy mình chững chạc hơn một chút, già giặn hơn một chút và cô đơn hơn một chút. Đó là suy nghĩ của tôi trước khi bước chân đến Điền Thôn.

Nhưng không, đi với các em, tôi cảm thấy mình được trẻ lại, được sống lại những năm thanh xuân của mình, cái quãng thời gian đẹp nhất đời sinh viên của tôi. Vẫn nguyên sơ như những ngày đầu, người sinh viên công giáo mang trong mình cái nhiệt huyết, hy sinh. Trên mỗi bước chân hành trình, họ để lại dấu ấn riêng của một người tông đồ tri thức.

Khác với những chuyến đi trước, lần này tôi được thưởng lãm trọn vẹn những thành quả mà các thành viên của vnhóm dày công thực hiện. Tôi không còn là một cô bé lăng xăng cùng các bạn trong ban điều hành chạy đi chạy lại, tất bật lo chuẩn bị mỗi khi có chương trình. Nhìn các em đặt cái tâm đơn sơ vào mỗi việc làm, tôi thầm cảm ơn Chúa và mỉm cười trong sự ngây ngô, hồn nhiên hệt như một người mới trải qua sự thanh lọc của tạo hóa, nhẹ nhàng và đơn sơ, không vướng bận chút lo toan bộn bề của công việc thường nhật.

Từ ngày ra trường, tôi từng lăn lộn nhiều nơi, nếm trải nhiều cung bậc cảm xúc. Nhưng chỉ nơi đây, với những con người này, tôi mới cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương trọn vẹn. Vì đó là nơi tôi cũng đã từng sống, đã từng được yêu thương và làm việc hết mình với tình yêu thương không tính toán thiệt hơn.

Đứng dưới sân khấu, là một khán giả thưởng thức các tiết mục trong đêm văn nghệ, tôi nhớ lại mình của 5 năm trước đây. Ngày đó, tôi cũng giống như các nhân vật mà các bạn hóa thân, cũng không biết phân biệt tốt xấu, thật giả. Lúc tôi là một cô sinh viên năm nhất, chân ướt chân ráo bước chân ra thủ đô cũng từng đưa tay ra giúp những người nghèo khổ đau yếu gặp bên vỉa hè, với động lực đơn giản chỉ là ánh mắt họ đánh động lòng tôi, và bị bạn bè chê là quê mùa, dễ bị lừa.

Sống trong một thế giới mất niềm tin vào nhau, nên những con tim cũng trở nên chai đá, và lòng thương xót giữa con người với nhau trở nên xa lạ trong cuộc sống. Những người dân nơi đây, nhiều người thiếu thốn vật chất, nhưng tôi nghĩ có một thứ họ còn thiếu thốn hơn đó là tình thương và sự ấm áp. Sự nghèo khổ cộng với sự cô đơn, hiu quạnh sẽ là tột cùng của nỗi bất hạnh. Nhìn những cụ già không nơi nương tựa, không con cái, ốm đau, sống trong căn nhà ọp ẹp, tứ phía hư hỏng, các bạn hẳn cũng như tôi, chúng ta đều dấy lên niềm thương cảm. Các bạn mang cho họ một ít vật chất, có thể giúp họ được qua một vài ngày, một vài tháng, nhưng không thể giúp họ cả đời.

Nhưng hơn hết, cái mà tôi cảm nhận được là các bạn đã cho nhiều hơn thế. Chỉ cần một cái nắm tay, một ánh mắt nhìn, vài câu hỏi thăm là họ đã cảm thấy được sự sẻ chia mà các bạn giành cho họ. Đó là điều mà cũng như ở những chuyến bác ái tôi đã được tham gia trước đây cùng nhóm SVCG tôi cảm nhận được, luôn luôn là như vậy, cách chúng ta cho mới đáng quý, tình thương và sự chia sẻ cốt ở việc làm nhỏ bé nhất. Cám ơn các bạn, các em, đã cho tôi sống lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp và ấm áp ấy. Hơn hết, sau một chuyến đi, là một câu chuyện dài mang tên "Tình yêu Giê-su" đang được viết tiếp, viết mãi và nhân lên thành cấp số nhân bởi những thế hệ trẻ, những tông đồ sẵn sàng ra đi truyền rao Tin mừng và mang tình thương đến cho những mảnh đất cằn cỗi được trổ sinh.

Bùi Bảo Uyên, cựu sinh viên Thanh Hóa tại HN