MỘT CHUYẾN ĐI -  MỘT TÌNH YÊU VÀ MỘT NIỀM KHẮC KHOẢI

30/01/2019
973
Thời gian quả thật trôi nhanh tựa như nước chảy. Nó chẳng chịu ngưng để ta kịp lưu những khoảnh khắc đẹp vào sâu trong tim. Thời gian chỉ đủ để ta làm, nhìn và tự nhớ lấy kỷ niệm mà thôi. Chắc hẳn, điều này không chỉ riêng tôi, mà có lẽ nhiều thành viên của Nhóm Sinh viên Công Giáo Thanh Hóa (SVCGTH) đều có cảm nghiệm như vậy. Hai ngày Tất Niên và Tân Niên, một dịp để tri ân Ban Đại Diện cũ và chào mừng Ban Đại Diện mới, một dịp để gặp gỡ những người nghèo khổ tại giáo xứ Vân Lung là một minh chứng như vậy.

Ngay khi đặt chân đến vùng đất thuộc giáo xứ Vân Lung, điều đầu tiên khiến lòng tôi phải thốt lên chính là khung cảnh bình lặng lạ thường. Nó khác xa với cảnh ồn ào nơi phố xá, nơi chúng tôi đang sinh sống và học tập. Quả thật, Vân Lung là một địa điểm tuyệt đẹp cho những bạn trẻ như chúng tôi tìm đến nhà Chúa. Ngay sau khi viếng Chúa Giê-su Thánh Thể, chào cha xứ và ổn định chỗ ở, cuộc vui của chúng tôi chính thức bắt đầu.
Gameshow về Giáo Lý, Kinh Thánh, Thánh Ca và Giáo Hội với những câu hỏi phải nói là “không dễ ăn” được thầy đồng hành Fx. Phạm Quang Khanh, S.J., đưa ra đã khơi mào cho chương trình. Cuộc thi diễn ra vô cùng hồi hộp và gay cấn đến tận phút cuối. Nói như vậy, nhưng cuộc thi cũng không thiếu những tiếng cười, niềm vui,  và hơn cả là thầy đồng hành đã trau dồi cho chúng tôi thêm bao nhiêu điều về Giáo lý, Giáo Hội mà lâu nay chúng tôi chưa hề biết đến.


Niềm vui chưa dừng ở đó. Sau bữa cơm trưa thân tình cùng cha xứ, chúng tôi được gặp và lắng nghe những lời chia sẻ từ hai sơ dòng Thương Khó Chúa Giê-su. Tâm điểm của ngày thứ nhất chính là Thánh Lễ Tất niên do cha đặc trách Phê-rô Nguyễn Xuân Anh, S.J., chủ tế. Trong lời chia sẻ, cha mời gọi mỗi người hãy mang Lời Chúa đến với người nghèo. Bài Tin Mừng ngày hôm đó thật trùng hợp với chuyến đi lần này của Nhóm Sinh viên. Cuối thánh lễ là phần tặng quà, tri ân Ban Đại Diện cũ, trao lửa và đọc lời hứa của Ban Đại Diện mới. Niềm vui như được tăng thêm gấp bội khi chúng tôi được cha lì xì những câu lộc Thánh ý nghĩa của năm mới. Chúng tôi nâng niu món quà đó như một kỷ vật thiêng liêng vô giá mà Chúa gửi trao.

Để chuẩn bị quà dành tặng cho những gia đình khó khăn trong xứ, chúng tôi dù không phải những người biết làm bánh chuyên nghiệp, nhưng vẫn rất hào hứng về mẻ bánh chưng tự tay mình gói. Sản phẩm là những chiếc bánh vuông vức xinh xắn đang chờ để được nấu chín.

Buổi tối, tiếng nhạc xuân cùng những vũ khúc quen thuộc được vang lên. Các  tiết mục văn nghệ được chính các bạn sinh viên biên đạo và cũng là những diễn viên tuy không chuyên nhưng diễn thì không kém phần thần thái. Góp vui với đêm xuân, không thể thiếu sự có mặt của các bạn giới trẻ của giáo xứ. Những tiếng cười không ngớt qua các tiết mục có một không hai của các bạn SVCGTH đã làm bầu không khí nơi đây trở nên ấm ấp và đượm tình người. Được cha quản xứ trao cho ngọn lửa linh thiêng đốt sáng một khoảng trời, mọi người cùng nhau nối vòng tay lớn bên ánh lửa bập bùng,  cùng trao lửa thiêng, cùng nhau “góp gạo, giã gạo”, vun đắp tình Chúa nơi các bạn trẻ. Chơi vui là vậy, nhưng mọi người không quên dành những giây phút lắng đọng hồi tâm bên đống lửa sáng để tạ ơn Chúa về một ngày tràn đầy hồng phúc, để nghĩ suy về việc làm của mình trong suốt thời gian đã qua.

Sáng Chúa Nhật 27/01/2019, sau khi dâng Chúa ngày mới và dùng bữa sáng, chúng tôi cùng nhau mang những phần quà nhỏ bé đến với các hộ gia  đình còn khó khăn trong giáo xứ. Người đời thường hay nói “có đi thì mới biết”. Quả thật, khi được đi đến những gia đình của người dân nơi đây, tôi mới hiểu được một điều rằng: cuộc sống này không ai giống ai. Có người luôn sống hạnh phúc, vật chất dư đầy. Nhưng trái lại, có những gia đình tuy vật chất không dư thừa sung túc, nhưng hạnh phúc của họ không bao giờ là thiếu, vì luôn được mang đến sẻ chia. Những người cần ta giúp đỡ, cần ta mang yêu thương đến sưởi ấm cho họ, nhất là vào dịp xuân đến tết về như thế này, thì còn rất nhiều.

Chúng tôi đến với các gia đình, lắng nghe những lời thủ thỉ của họ về cuộc sống, nhìn thấy những hình ảnh sống của họ mà không cầm được nước mắt. Có lẽ, những lời tôi viết chưa thể nào bộc lộ hết khó khăn mà các gia đình nơi đây đang gặp phải. Giây phút đó, tôi chỉ ước sao mình có thể giúp đỡ được hết tất cả mọi người nơi đây, nhưng có lẽ nó sẽ thật khó với tôi và với những người bạn trong nhóm SVCGTH. Tôi bất chợt nhớ đến những câu nói của Mẹ Terresa Cacutta: “Nếu bạn không thể làm trăm người đỡ đói, chỉ cần một mà thôi”, hay  “Không phải tất cả chúng ta đều làm được những điều vĩ đại. Nhưng chúng ta có thể làm những điều nhỏ nhặt với tình yêu vĩ đại.” Những món quà chúng tôi mang đi không lớn về vật chất, nhưng mong sao cái lớn về tình yêu sẽ phần nào giúp đỡ các gia đình trong mùa Tết này. Chúng tôi khao khát sống như lời Chúa nói: Hãy ra đi như những người Samari, mang yêu thương đến với tất cả mọi người.

Tạm biệt Vân Lung, cảm ơn và tri ân về tất cả niềm vui mà mọi người nơi ấy đã mang đến, không chỉ cho riêng tôi mà còn cho mọi thành viên trong nhóm SVCGTH.   Trên chuyến xe quay về thành phố và tạm biệt mọi người để về với gia đình, tôi thầm khắc khoải một điều bé nhỏ “Ước gì xuân này ai cũng sẽ vui, sẽ hạnh phúc và tất cả mọi người luôn được Chúa Xuân ghé thăm, nhất là những gia đình còn đang vất vả khó khăn.” Chắc hẳn, tôi sẽ không thể mang đến cho họ đầy đủ những món quà vật chất, nhưng trong lời cầu nguyện của mình,  tôi sẽ không bao giờ quên họ. Bở lẽ, tôi sống đâu phải riêng tôi, vì chính Chúa Giê-su đã nói: “Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.” (Mt 10,8)

Tê-rê-sa Nguyễn Thị Linh Thao
Nhóm Sinh viên Công giáo Thanh Hóa