CHÚNG TA TÌM GÌ THẾ?

12/01/2024
1286


CHÚNG TA TÌM GÌ THẾ?

 

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Bước vào Chúa nhật II thường niên, Lời Chúa mời gọi chúng ta suy nghĩ về hành trình tìm kiếm trong cuộc đời của mỗi người chúng ta.

Trong Cuốn “Lẽ Sống" có một câu chuyện rất hay. Câu chuyện thế này: Có hai người lái buôn rất giầu có. Hai người lại là bạn thân với nhau. Một hôm hai người nảy ra một ý định là phải đi tìm cho bằng được điều quí giá nhất trên đời. Sau đó thì mỗi người đi một ngả và thề sẽ gặp lại nhau sau khi đã đạt được mục đích.

Người thứ nhất lặn lội khắp mọi nơi để đi tìm một viên ngọc mà người ta gọi là quí nhất trên đời. Ông không ngần ngại lội suối băng rừng, bất chấp mọi hiểm nguy trên con đường để đi tìm và cuối cùng thì ông đã tìm thấy. Ông vui mừng trở về và chờ đợi người bạn của ông.

Nhiều năm trôi qua mà người bạn của ông vẫn vô âm biệt tín. Nhưng sau thì ông khám phá ra rằng sở dĩ người bạn của mình chưa về là vì ông ta không đi tìm vàng bạc mà là đi tìm Thiên Chúa. Sau bao nhiêu năm trời tìm thầy thọ giáo, nghiên cứu thánh hiền, cặm cụi với sách vở vậy mà ông vẫn chưa tìm thấy Thiên Chúa.

Thế rồi một hôm kia ông đến ngồi thẫn thờ ở bên một dòng sông. Nhìn dòng nước trôi lững lờ, ông thấy một con vịt mẹ và một đàn vịt con. Tội nghiệp cho con vị mẹ. Nó cứ phải lận đận vất vả với những con vịt con. Mấy con vịt con cứ thích tách rời khỏi mẹ để đi tìm thức ăn riêng.

Vịt mẹ sợ vịt con lạc đàn nguy nhiễm cho nên cứ phải đi thu con trở về đàn. Nhưng thu được con này thì lại mất con khác. Dầu vậy vịt mẹ vẫn kiên tâm, không hề tỏ ra một dấu gì là mệt mỏi, gắt gỏng hay giận dữ. Nhìn cái cảnh vịt mẹ cứ mải mê đi tìm vịt con như thế, người đó như tìm ra được câu trả lời cho cuộc tìm kiếm của mình. Ông vội vàng đứng dậy và lên đường trở về nhà.

Vừa giáp mặt là người bạn về trước đã hỏi ngay: “Cho tôi xem thử điều quí giá nhất mà anh đã tìm thấy coi. Tôi nghĩ nó phải là một điều tuyệt diệu lắm bởi chưa bao giờ tôi thấy anh có nét mặt mãn nguyện, vui tươi rạng rỡ như hôm nay”.

Con người trở về với hai bàn tay trắng nhưng tâm hồn lại ngập tràn niềm vui rả lời: “Tôi đã đi tìm Chúa và cuối cùng thì tôi lại khám phá ra rằng chính Ngài là Đấng đi tìm tôi”

Kính thưa cộng đoàn,

Trong bài Tin Mừng theo thánh Gioan hôm nay, khi thấy hai thanh niên theo sau mình, Chúa Giêsu bắt đầu đặt câu hỏi cơ bản nhất của đời sống ? Các anh đang tìm gì thế ? ( Ga 1,38 ). Vào thời Chúa Giêsu đây là một câu hỏi hết sức thích hợp. Phải chăng họ là những người duy luật, tìm đến đối thoại những chi li của luật pháp như mấy thầy luật sỹ ? Hay là những người đầy tham vọng muốn tìm địa vị thế lực như phái Xa-đốc thân chính quyền ? Phải chăng họ là những nhà ái quốc đi tìm một vị lãnh tụ hầu đập tan lực lựng chiếm đóng La-mã như đảng viên Dê-lốt? Phải chăng họ là những người khiêm nhường cầu nguyện tìm kiếm Thiên Chúa như những người thầm lặng trong xứ? Hay họ là những người tội lỗi bối rối, lạc lõng đi tìm ánh sáng trên đường đời và sự tha thứ của Thiên Chúa?

Điều này thật là tốt cho chúng ta, nếu mỗi người tự đặt câu hỏi này cho chính mình: “Tôi đang tìm gì đây? Tôi đang thực sự ra sức tìm kiếm thứ gì ở đời này? Mục tiêu và chủ đích của đời tôi là gì?”

Trong cuộc sống hằng ngày, có rất nhiều những sự tìm kiếm: Có người đang cần tìm sự an toàn, họ thích được một vị trí bảo đảm, có đủ tiền bạc cho nhu cầu của đời sống, dư thừa chút ít để hòng lúc về già, một sự an toàn về vật chất để khỏi bận tâm đến những nhu cầu vật chất…Đó không phải là mục tiêu sai lầm, nhưng là một mục tiêu thấp kém, không đáng để chúng ta đầu tư cả đời sống vào đó, và xét cho cùng thì không có gì là an toàn bảo đảm trong cuộc đời luôn biến động và rủi ro này!. Cuộc sống hằng ngày đang diễn ra cho chúng ta thấy được điều đó.

Có người đi tìm một sự nghiệp, một danh vọng, một địa vị phù hợp với tài ba và khả năng họ tưởng là mình có, tìm một cơ hội để thực hiện công việc mà họ tưởng là mình có thể làm. Nếu mục tiêu này bị hướng dẫn bởi một mục tiêu đầy tham vọng cá nhân thì nó sẽ là mục tiêu xấu, nếu được hướng dẫn bởi động cơ phục vụ cộng đoàn, đồng loại, có thể là mục tiêu cao đẹp, nhưng như thế vẫn chưa đủ vì tầm rộng của nó còn bị giới hạn bởi không gian và thời gian.

Có người đang đi tìm sự bình an, một cái gì đó sẽ giúp họ sống an hòa với chính mình với Chúa và an hòa với người khác. Đó là sự tìm kiếm Thiên Chúa, mục tiêu này chỉ mình Chúa Giêsu mới cung cấp và thỏa mãn được thôi.

Câu trả lời của hai người trong nhóm môn đệ là muốn biết chỗ Chúa Giêsu. Họ gọi Ngài bằng danh hiệu tôn kính mà học trò gọi các tôn sư: “ Thưa Rap-bi”. Họ thưa rằng không phải họ chỉ muốn tiếp chuyện với Ngài như khách qua đường, họ muốn ở lại với Ngài để nói những thắc mắc bận tâm của họ. Câu trả lời của Chúa là “hãy đến mà xem” ( Ga 1,39 ). Khi nói câu đó, Ngài không chỉ mời họ đến nhà trò truyện mà đến để thấy những gì chỉ một mình Ngài mới có thể giải đáp cho họ. Gioan ghi lại một chi tiết đáng chú ý: “lúc đó vào khoảng giờ thứ mười một” (bốn giờ chiều). Sở dĩ ông viết thế là vì ông là một trong hai người môn đệ đó. Lúc bốn giờ chiều của một ngày xuân tại Galilê cuộc đời đã được đổi mới với tông đồ Gioan. Khi một người thực sự được gặp Chúa thì chẳng bao giờ quên ngày, giờ ấy, cũng như chẳng ai quên được ngày sinh của mình. Thời điểm ấy đánh dấu, phân chia giữa lúc chưa biết và biết Chúa Giêsu.

Quả vậy, nhiều người trong chúng ta chưa bao giờ nếm được sự bình an và thanh tịnh trong một vài phút bên Chúa. Như các Tông đồ, Chúng ta muốn biết Chúa Giêsu ở đâu ? Vâng, Người ở ngay nơi này, trong tâm hồn chúng ta. Người nói với chúng ta: “Đến mà xem”. Chúng ta hãy đến sớm một vài phút trước thánh lễ. Chúng ta hãy ở lại vài phút sau thánh lễ. Đừng chạy vội. Chúng ta hãy nếm thử cái thoải mái của tâm hồn, sự nghỉ ngơi của thể xác bằng cách dùng một vài phút bên Chúa. Ít phút sau rước lễ rất thích hợp. Có những người tìm thời gian yên tĩnh ở một góc nào đó trong nhà. Họ cầu nguyện và suy niệm với Lời Chúa. Nhiều người dùng những phút đầu tiên trong ngày để tiếp xúc với Chúa. Vậy chúng ta không cần phải tìm Ngài ở đâu xa: “ Hãy đến mà xem và ở lại với Người” ( Ga 1,39 ).

Để kết thúc bài suy niệm, xin được mượn lời cầu nguyện của thánh Augustin: “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa quá trễ: Ôi vẻ đẹp của ngàn xưa nhưng muôn thuở vẫn còn tươi mát, trẻ trung. Con yêu mến Chúa quá trễ: Chúa ở bên trong tâm hồn, còn con, con sống hời hợt bên ngoài và chỉ chú tâm tìm kiếm Chúa ở đó. Chúa hiện diện ở trong con nhưng con không sống ở trong Chúa. Nhiều tạo vật đã kìm hãm khiến con sống xa Chúa. Chúa đã gọi tên con, Chúa đã lớn tiếng kêu gọi con, Chúa đã đâm thủng đôi tai giả điếc làm ngơ của con. Chúa đã tỏa ánh sáng chiếu soi và đã phá tan màn đêm tối dày đặc nơi con. Chúa thở ra hơi thơm ngào ngạt, con hít vào và con khao khát Chúa. Chúa đã chạm đến con và con luôn cảm thấy nung nấu được hưởng sự bình an của Chúa". Amen.

 

Lm. Joseph Phan Cảnh