Bài Giảng Chúa Nhật VI Mùa Phục Sinh - Năm C

23/05/2025
145

Bài Giảng Chúa Nhật VI Mùa Phục Sinh - Năm C

Hôm nay, Chúa Nhật thứ 6 Phục Sinh, chúng ta cùng nhau suy niệm Lời Chúa qua ba bài đọc vô cùng ý nghĩa. Dù đến từ những bối cảnh và thời điểm khác nhau, cả ba bài Sách Thánh đều hướng về một chủ đề xuyên suốt: Sự hiện diện của Thiên Chúa và ơn cứu độ qua Đức Giêsu Kitô, được thực hiện nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần, và mang lại bình an, hiệp nhất, cùng niềm hy vọng về cuộc sống vĩnh cửu. Đây là nền tảng vững chắc cho đức tin của chúng ta, giúp chúng ta vượt qua mọi nỗi lo âu và sống một cuộc đời trọn vẹn trong tình yêu Chúa.

Bài Tin Mừng của Thánh Gioan hôm nay mở đầu với những lời thân thương của Chúa Giêsu nói với các môn đệ trong bữa Tiệc Ly, khi Ngài sắp sửa lìa xa họ về cùng Chúa Cha: “Ai yêu mến Thầy, sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy.” Đây không chỉ là một lời hứa, mà còn là một lời mời gọi sâu sắc. Chúa Giêsu muốn nói rằng, tình yêu đích thực đối với Ngài không chỉ dừng lại ở lời nói mà phải được thể hiện qua hành động, qua việc tuân giữ lời Ngài. Và phần thưởng cho tình yêu và sự vâng phục ấy chính là sự hiện diện của Ba Ngôi Thiên Chúa trong tâm hồn chúng ta. Một sự hiện diện thâm sâu, biến đổi, khiến chúng ta trở thành đền thờ sống động của Thiên Chúa.

Chúa Giêsu biết rõ nỗi lo lắng, sự hoang mang đang xâm chiếm lòng các môn đệ khi Ngài loan báo về sự ra đi. Ngài trấn an họ bằng cách giới thiệu Đấng Phù Trợ, chính là Chúa Thánh Thần, Đấng mà Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Ngài. Chúa Thánh Thần không chỉ là Đấng an ủi, mà còn là Thầy dạy trong mọi sự. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với chúng ta hôm nay. Ngay cả khi Chúa Giêsu không còn hiện diện hữu hình giữa chúng ta, Ngài vẫn luôn ở cùng chúng ta qua quyền năng của Chúa Thánh Thần. Thánh Thần là mạch nguồn của sự khôn ngoan, là Đấng soi sáng cho chúng ta hiểu Lời Chúa và áp dụng vào đời sống.

Và rồi, Chúa Giêsu để lại cho chúng ta một món quà vô giá, một di sản tuyệt vời, đó là sự bình an. Bình an của Chúa Giêsu không phải là sự vắng bóng của khó khăn, bệnh tật, hay thử thách trong cuộc sống. Thế gian thường ban tặng bình an dựa trên sự thoải mái vật chất, sự an toàn tạm thời, hay sự vắng mặt của xung đột. Nhưng bình an của Chúa là một sự tĩnh lặng sâu thẳm trong tâm hồn, ngay cả khi chúng ta đối diện với bão tố cuộc đời. Đó là sự an tâm khi biết rằng Chúa luôn ở bên, Ngài thấu hiểu và nâng đỡ chúng ta, ngay cả trong những giây phút đen tối nhất.

Câu chuyện về anh Đức mà Caritas Thanh Hoá vừa viếng thăm ở giáo xứ Tam Tổng, xã Nga Liên, huyện Nga Sơn, một người cha đơn thân vật lộn với gánh nặng bệnh tật và nuôi con nhỏ, đã chạm đến trái tim của biết bao người. Anh Đức bị gút hành hạ, chân tay sưng vù, những khối u lớn mọc chằng chịt, tước đi khả năng đi lại. Ngồi bất động một chỗ, anh đối mặt với sự nghiệt ngã của số phận, từ tiểu đường đến gút, mọi thứ dường như đang cố gắng vùi dập ý chí của người cha ấy. Cuộc đời anh trải qua biết bao sóng gió. Sống trong cảnh gà trống nuôi con, biết bao nhiêu khó khăn bủa vây. Nghiệt ngã nhất là khi bệnh tật hiểm nghèo ập đến. Nỗi lo lắng, sự tuyệt vọng bao trùm lấy anh. Có những lúc, anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Anh đã khóc, đã tuyệt vọng và không biết bấu víu vào đâu.

Trong một đêm tĩnh lặng, một mình đối diện với khổ đau, anh Đức lặng lẽ quỳ gối trước bàn thờ, nhìn lên Thánh Giá và bức hình Lòng Thương Xót Chúa. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng lần này không phải vì tuyệt vọng hoàn toàn. Anh thầm thì lời cầu nguyện: "Lạy Chúa Giêsu, con yếu đuối quá, xin Ngài ban bình an cho con. Con xin phó thác con và con của con trong tay Ngài." Anh cứ lặp đi lặp lại lời cầu nguyện ấy, cho đến khi một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tâm hồn anh. Một sự bình an, một niềm tin vững chắc bắt đầu nảy nở, xua tan đi những đám mây u ám của sợ hãi và lo lắng. Anh cảm nhận được rằng, dù cuộc sống có thể khó khăn đến đâu, dù tương lai có vẻ mịt mờ thế nào, Chúa vẫn ở đó, Ngài đang ôm lấy bố con anh, đang ban cho anh sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.

Từ ngày đó, anh Đức không còn chìm đắm trong tuyệt vọng nữa. Anh vẫn phải đối mặt với những khó khăn thử thách, nhưng ánh mắt anh không còn u buồn. Anh tìm được niềm vui trong những điều nhỏ bé, trong tiếng cười của con, trong những bài giảng về Lòng Thương Xót Chúa của Cha Long và các cha trên mạng Internet hay của các cha trong giáo xứ. Anh hiểu rằng, bình an Chúa ban không phải là sự biến mất của bệnh tật hay nghèo đói, mà là niềm tin vững chắc rằng Chúa luôn đồng hành, cho anh sức mạnh để đối diện với mọi khó khăn và giữ vững hy vọng. Anh đã sống một cuộc đời đầy thử thách nhưng luôn rạng ngời đức tin và bình an, bởi anh đã để Chúa ở trong lòng mình và tin tưởng vào Lời Ngài.

Bài đọc Tông đồ Công vụ hôm nay kể về một sự kiện then chốt của Giáo hội sơ khai: Công đồng Giêrusalem. Giáo hội non trẻ đứng trước nguy cơ chia rẽ lớn: liệu người ngoại bang theo Kitô giáo có cần cắt bì theo luật Môsê?

Những người từ Giuđêa kiên quyết: "Không cắt bì, không được cứu độ." Điều này gây ra tranh cãi gay gắt giữa Phaolô, Barnaba và những người theo luật Môsê. Để giải quyết, Phaolô và Barnaba đã lên Giêrusalem.

Điều đáng ngạc nhiên là cách các Tông đồ và niên trưởng giải quyết vấn đề. Họ không dùng quyền lực, không áp đặt ý kiến, mà cùng nhau họp lại, cầu nguyện và tìm kiếm sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.

Kết quả là một bức thư lịch sử: Thánh Thần và các Tông đồ đồng thuận không đặt thêm gánh nặng nào cho tín hữu ngoại bang, ngoài vài điều cần kíp. Quyết định này cho thấy sự khôn ngoan và sự hướng dẫn trực tiếp của Chúa Thánh Thần. Đó là bài học sâu sắc về sự hiệp nhất trong đa dạng: dù khác biệt quan điểm, nhưng nhờ Thánh Thần và tinh thần đối thoại, Giáo hội đã tìm thấy sự đồng thuận, tiếp tục sứ mạng loan báo Tin Mừng mà không bị ràng buộc bởi những quy tắc không cần thiết.

Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng, trong cuộc sống và trong cộng đoàn, đôi khi chúng ta sẽ đối mặt với những bất đồng, những quan điểm khác nhau. Có thể là về cách sống đạo, về những truyền thống, hay về những vấn đề xã hội. Nhưng điều quan trọng là chúng ta biết lắng nghe nhau, biết tìm kiếm sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần và cùng nhau tìm ra giải pháp tốt nhất. Sự hiệp nhất không có nghĩa là chúng ta phải giống nhau hoàn toàn, mà là chúng ta cùng hướng về một mục đích chung, cùng yêu thương và phục vụ Chúa, để Tin Mừng có thể được lan tỏa rộng rãi.

Trở lại với câu chuyện anh Đức. Dù anh phải đối mặt với bệnh tật và cảnh gà trống nuôi con, anh không cô độc. Cộng đoàn giáo xứ, những người thân và cả những nhà hảo tâm đã đến thăm hỏi, động viên và giúp đỡ anh. Có thể có những ý kiến khác nhau về quan điểm, về cách sống, về cách thức giúp đỡ, nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu thương và mong muốn chia sẻ gánh nặng với anh. Chính nhờ sự hiệp nhất đó, nhờ sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần qua tấm lòng quảng đại của mọi người, mà anh Đức có thêm nghị lực để vượt qua. Sự chia sẻ của cộng đồng, dù không phải là "phép lạ" làm biến mất bệnh tật, nhưng đã trở thành nguồn sức mạnh, một biểu hiện sống động của tình hiệp nhất trong đức tin.

Cuối cùng, bài đọc từ sách Khải Huyền của Thánh Gioan đưa chúng ta đến một viễn cảnh huy hoàng và đầy hy vọng về thành thánh Giêrusalem mới, từ trời nơi Thiên Chúa mà xuống. Đây không chỉ là một hình ảnh mang tính biểu tượng, mà là một lời hứa về cuộc sống vĩnh cửu mà chúng ta hằng mong ước, là nơi Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho những ai yêu mến và tin tưởng vào Ngài.

Thành thánh Giêrusalem được miêu tả với vẻ đẹp lộng lẫy, chói lọi vinh quang Thiên Chúa, với ánh sáng tỏa ra như đá quý, ngọc thạch, óng ánh tựa pha lê. Thành có tường lũy cao lớn, mười hai cổng với mười hai thiên thần và tên mười hai chi họ con cái Israel. Tường thành xây trên mười hai móng có khắc tên mười hai tông đồ của Con Chiên. Điều đặc biệt là trong thành không có đền thờ, vì Thiên Chúa toàn năng và Con Chiên là đền thờ của thành. Thành cũng không cần mặt trời, mặt trăng chiếu soi, vì đã có vinh quang Thiên Chúa chiếu sáng nó, và đèn của nó chính là Con Chiên.

Những hình ảnh này không chỉ đơn thuần là miêu tả một thành phố vật chất, mà còn là biểu tượng của sự hiện diện trọn vẹn của Thiên Chúa giữa dân Ngài. Đó là nơi không còn bóng tối, không còn đau khổ, không còn bệnh tật, không còn sự chia cách, mà chỉ có ánh sáng vinh quang của Thiên Chúa và sự hiệp thông trọn vẹn với Ngài. Đây là niềm hy vọng lớn lao nhất của chúng ta, là đích đến của hành trình đức tin. Đó là nơi mà mọi lời hứa của Chúa Giêsu sẽ được hoàn tất, và chúng ta sẽ được sống trong bình an vĩnh cửu của Ngài.

Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy biến động, với những lo toan, bộn bề, và đôi khi là cả những mất mát, đau khổ. Có những lúc chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Nhưng qua bài đọc này, Chúa mời gọi chúng ta hãy hướng lòng về quê hương vĩnh cửu, nơi mà mọi giọt nước mắt sẽ được lau khô, mọi nỗi đau sẽ được xoa dịu. Niềm hy vọng này không làm chúng ta trốn tránh thực tại, mà ngược lại, nó cho chúng ta sức mạnh để sống tốt hơn mỗi ngày, để biến cuộc sống này thành một cuộc hành hương chuẩn bị cho ngày trở về với Chúa. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, mọi thử thách trên trần gian này chỉ là tạm thời, và phần thưởng vĩnh cửu đang chờ đợi chúng ta.

Anh Đức, với những bệnh tật triền miên và gánh nặng nuôi con, đã trải nghiệm một phần nào đó những khó khăn mà chúng ta có thể hình dung. Nhưng chính trong những đêm tối nhất, khi anh quỳ gối cầu nguyện trước bức hình Lòng Thương Xót Chúa, anh đã được an ủi và cảm nhận được sự hiện diện của Chúa. Nỗi đau thể xác vẫn còn đó, nhưng trong tâm hồn anh đã được ban bình an và một niềm hy vọng mãnh liệt. Hy vọng đó chính là ánh sáng của Giêrusalem mới, của vinh quang Thiên Chúa đang chiếu rọi vào cuộc đời anh, giúp anh kiên vững bước đi. Anh Đức đã sống một cuộc đời chứng tá cho niềm hy vọng vào cuộc sống vĩnh cửu, rằng dù khó khăn đến đâu, Chúa vẫn luôn ở đó, chuẩn bị cho chúng ta một nơi tốt đẹp hơn.

Ba bài đọc hôm nay là một chuỗi liên kết chặt chẽ, mỗi bài đều bổ sung và làm phong phú thêm ý nghĩa của nhau, tất cả đều hướng về một chủ đề chính: Sự hiện diện của Thiên Chúa và ơn cứu độ qua Đức Giêsu Kitô, được thực hiện nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần, và mang lại bình an, hiệp nhất, cùng niềm hy vọng về cuộc sống vĩnh cửu.

Chúng ta được mời gọi để yêu mến Chúa bằng cách giữ lời Ngài, để nhận lãnh bình an đích thực từ Ngài ngay giữa những thử thách cuộc đời. Chúng ta học được bài học về sự hiệp nhất và đối thoại trong cộng đoàn, vượt qua những khác biệt để cùng nhau xây dựng Nước Chúa. Và trên hết, chúng ta được mời gọi để nuôi dưỡng niềm hy vọng về cuộc sống vĩnh cửu trong vinh quang của Thiên Chúa, nơi mà mọi khát khao của chúng ta sẽ được viên mãn.

Câu chuyện của anh Đức là một minh chứng sống động cho những lời giáo huấn hôm nay. Dù trong hoàn cảnh khốn cùng nhất, anh vẫn tìm thấy bình an nơi Chúa, được cộng đoàn hiệp nhất nâng đỡ, và sống với niềm hy vọng vững chắc vào ơn cứu độ.

Xin Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã ban bình an và hứa sai Thánh Thần đến, luôn đồng hành và ban ơn cho chúng ta trên hành trình đức tin này. Chúng ta hãy mở lòng đón nhận Thánh Thần, để Ngài soi sáng, hướng dẫn và ban sức mạnh cho chúng ta, để chúng ta có thể sống trọn vẹn tình yêu Chúa, và ngày càng tiến gần hơn đến thành thánh Giêrusalem vĩnh cửu trên trời. Amen.

Linh mục Phaolô Nguyễn Văn Thường