Đừng cho
tay trái biết việc tay phải làm
Lời Chúa:
Mt 6, 1-6. 16-18
Khi ấy, Đức Giêsu
nói với các môn đệ rằng: “Khi làm việc lành phúc đức, anh em phải coi chừng,
chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ chẳng được Cha của
anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng. Vậy khi bố thí, đừng có khua chiêng
đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố
xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi.
Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố
thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại
cho anh.
Và khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em: chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
Còn khi ăn chay,
anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả: chúng làm cho ra vẻ thiểu não, để
thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng
rồi. Còn anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, để không ai
thấy là anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha
của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh”.
Suy niệm:
“Đã mang
tiếng ở trong trời đất,
phải có danh gì với núi sông.”
Danh tiếng để lại cho đời là điều
khiến nhiều người bận tâm.
Có người hiến mình để làm những
công trình lớn lao để lại cho hậu thế.
Nhưng cũng có người rơi vào thói
háo danh,
làm mọi sự chỉ để tìm cho mình chút
tiếng khen mau qua.
Trong Bài Giảng trên núi mà ta nghe
hôm nay,
Đức Giêsu tố giác thói háo danh của
những người đạo đức giả,
khi họ làm ba việc đạo đức căn bản
là bố thí, cầu nguyện, ăn chay.
Ngài cũng cho thấy cách sống đạo
của người môn đệ.
Làm các
việc đạo đức để tìm tiếng khen, là một cám dỗ có thật.
Có người thổi kèn trong hội đường
hay ngoài phố khi bố thí.
Có người thích đứng cầu nguyện tại
giữa ngã ba đường.
Có người có mang bộ mặt thiểu não
khi ăn chay.
Tất cả chỉ nhằm thu hút sự chú ý
của nhiều người khác,
chỉ nhằm “cho người ta thấy”, “để
người ta khen” (cc. 1. 2. 5. 16).
Họ làm những việc tốt lành, nhưng
lại tìm mình, co quắp trên chính mình,
trong khi lẽ ra những việc này phải
mở họ ra trước Thiên Chúa.
Đối với Đức Giêsu, được người ta
khen là nhận được phần thưởng rồi,
nên cũng chẳng được Cha trên trời
ban thưởng nữa (c. 1).
Họ được phần thưởng mau qua của
người đời,
nhưng mất phần thưởng trọng hậu
trong ngày sau hết.
Đức Giêsu
mời các môn đệ đi vào cái kín đáo, thầm lặng,
nơi đó không có con mắt của người
đời, không có tiếng khen chê.
Nơi đó kín đến mức tay trái không
biết việc tay phải làm.
Nơi đó là căn phòng đóng cửa, để
chỉ có Cha và anh gặp gỡ.
Cha là Đấng hiện diện ở nơi kín đáo
(cc. 6. 18).
Cha cũng là Đấng thấy những gì được
làm ở nơi kín đáo (cc. 4. 6. 18).
Cha thấy anh đã bố thí, cầu nguyện,
ăn chay cách thầm lặng.
Chính Cha sẽ ban thưởng cho anh.
“Hữu xạ tự
nhiên hương” có thể là một hình ảnh đẹp về người Kitô hữu.
Đời Kitô hữu là cuộc đời kín đáo
thầm lặng, như bị che khuất.
Nhưng cũng là cuộc đời không che
giấu được trước mắt mọi người.
Chính khi cái tốt được làm một cách
vô cầu, thì nó lại tỏa ngát hương.
Không hẳn là chúng ta luôn luôn
phải cầu nguyện trong phòng đóng cửa.
Cũng như không hẳn chúng ta phải tô
son đánh phấn khi ăn chay.
Nhưng điều quan trọng là chúng ta
làm mọi sự cho vinh danh Chúa.
Cầu nguyện:
Ngày lại ngày, lạy Thiên Chúa,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng
dung nhan,
hai tay cung kính, lạy Thiên Chúa
muôn loài,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng
dung nhan.
Dưới bầu trời bao la,
trong cô đơn và thầm lặng,
với tấm lòng thanh tịnh,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.
Trong
thế giới ồn ào vì nhọc nhằn,
huyên náo vì đấu tranh,
giữa đám đông hối hả lăng xăng,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.
Và
khi đã hoàn tất việc đời,
lạy Thiên Chúa muôn loài,
một mình, lặng lẽ,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.
(R.
Tagore,
Đỗ Khánh Hoan dịch)