Được làm một người “Huynh trưởng - Giáo Lý Viên (GLV)” chắc hẳn là một niềm vinh hạnh lớn lao của người trẻ Công Giáo. Với tôi, ơn gọi cao quý ấy như là một phần tạo nên bức tranh muôn màu sắc của tuổi thanh xuân. Ơn gọi ấy giúp tôi thấu hiểu về tình yêu thương, sự hi sinh để phục vụ Chúa và tha nhân.
Có lẽ, là một người công giáo, bạn đã nghe đâu đấy một vài định nghĩa về “huynh trưởng họ là ai”? Cũng có người xem Huynh Trưởng như một “nghề không lương” và chỉ sống bằng tình thương. Nhưng với tôi, Huynh Trưởng – GLV là người kể về Lời, kể về Chúa Giê-su cho người khác, và là người họa lại hình ảnh của một Giê-su hiến mình vì người khác, qua đời sống phục vụ và yêu thương.
Không biết với bạn thế nào, nhưng với tôi, Huynh Trưởng cái tên rất đỗi thân thương ngay từ khi tôi còn là một cô bé. Đến nay, tôi khoác lên vai mình chiếc khăn đỏ của người huynh trưởng, được âm thầm gắn thêm dòng chữ ẩn mình trong cây Thánh giá mang tên “phụng sự”. Có lẽ, điều đó cũng âm thầm nhắc nhở tôi rằng, khi tôi quàng khăn của người Huynh Trưởng cũng là tôi đang gánh vác một trách nhiệm đó là “phục sự trong âm thầm” như chính Chúa.
Là một người trẻ, là người con của Giáo phận Thanh Hóa thân yêu, chẳng biết tự bao giờ tôi đã yêu và mong chờ những ngày hè, không phải để nghỉ ngơi hay vui chơi, nhưng là để được cùng với các bạn trẻ từ những giáo xứ khác quây quần với nhau, được quây quần bên Chúa trong bầu không khí ấm cúng và thân thương của khóa Huấn Luyện Huynh Trưởng – GLV qua những tiết học giáo lý, Kinh Thánh, buổi cầu nguyện, sinh hoạt, kỹ năng hay cùng tham dự Thánh lễ hằng ngày. Như thường lệ, năm nay cũng vậy, lòng tôi cảm thấy nôn nao, trông ngóng chờ từng giây phút được tham dự khóa đào luyện Huynh Trưởng - GLV này.
Mặc dầu, năm nay có vẻ như thời tiết đang muốn trêu chọc lòng người, ánh mặt trời vươn mình chiếu những tia nắng như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh, nhưng có lẽ một điều chắc chắn là niềm vui của việc gặp gỡ, của sự quy tụ sẽ không bao giờ bị khuất phục.
Nhìn hình ảnh các bạn học viên hay những giọt mồ hôi của quý Cha, quý Thầy và quý Soeurs trong ban Huấn Luyện lòng tôi tựa mát lạnh bởi thấu cảm được tình yêu và lòng nhiệt huyết toát ra nơi họ. Họ sôi động trong lúc sinh hoạt, điềm đạm trong sự truyền tải kiến thức và trầm lắng trong những phút hồi tâm cầu nguyện hay tham dự phụng vụ… là những hình ảnh đẹp nhất trong tôi khi nhìn về người Huynh Trưởng – GLV khi bước vào khóa đào luyện năm nay.
Qua họ, tôi dần nhận ra, không phải ngẫu nhiên mà người Huynh Trưởng – GLV lại khoác trên mình hai chữ “Phục sự” ẩn mình nơi biểu tượng Thánh Giá, vì nơi ơn gọi thiêng liêng ấy, từ bản chất, nó đã tự toát lên sự hy sinh, bỏ mình và quên mình, nép mình bên Chúa. Hai từ “phụng sự thiêng liêng ấy phải chăng là lý tưởng cho cuộc hành trình tiến về nhà Cha! Mà trên hành trình ấy luôn có sự đồng hành âm thầm của Đức Giê-su, là hình ảnh kiểu mẫu, là một Idol thực sự để tôi hay mỗi người Huynh Trưởng – GLV vươn tới trong ơn gọi của mình.
Thiết tưởng, để có thể đi hết cuộc hành trình này đòi hỏi tôi phải thực sự dấn thân và yêu mến ơn gọi Chúa trao. Là một người trẻ với nhiều lý tưởng, với bao hoài bão thiêng liêng, Tôi tự hứa với mình sẽ nỗ lực hết sức để cùng với Chúa Giê-su đi vào trong sa mạc, cùng với ngài ở lại, tĩnh lặng để Ngài chỉ bảo, hướng dẫn trong khóa đào luyện này, với hy vọng có được kinh nghiệm cá vị với Chúa. Vì bởi chưng, trong ơn gọi Huynh Trưởng – GLV tôi chẳng có thể cho người khác một món quà gì khác ngoài “món quà mang tên Giêsu”!
“Lạy Chúa, Người Huynh Trưởng là thế, người GLV là thế, nhưng khi nhìn lại, con chẳng có gì, con chỉ biết cậy dựa vào lòng quảng đại, bao dung của Chúa. Với con, con chẳng là gì nếu không có ơn Chúa trợ giúp. Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã mời gọi con dấn thân trong ơn gọi thiêng liêng này. Xin Chúa thắp sáng và nung nấu tinh thần phục vụ trong con, xin cho con mỗi ngày mỗi ý thức con là người Huynh Trưởng – GLV của Chúa, xin uốn nắn quả tim con nên giống trái tim Chúa, xin nung nấu tâm hồn con bằng ngọn lửa tình yêu vô điều kiện ngang qua những công việc nhỏ bé không tên. Xin Chúa hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa để đem bình an đến với những người mà chúng con được Chúa trao phó. Amen!
Kim Huệ
...Một góc nhìn..."