Văn Yên, Yên Bái những ngày qua như chìm trong biển nước mắt. Cơn lũ quét bất ngờ đã cướp đi bao sinh mạng, tàn phá biết bao ngôi nhà, để lại những vết thương lòng nhức nhối quá sức chịu đựng của con người. Trong số những gia đình chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, có gia đình chị Nhung.
Chị Nhung, một người phụ nữ vốn dĩ hiền lành, chất phác, giờ đây ánh mắt chị thất thần và tràn đầy nỗi đau tột cùng. Cái chết của cậu con trai 12 tuổi đã cướp đi niềm vui và hy vọng của cả gia đình. Hình ảnh cậu bé hồn nhiên, khôi ngô, đáng yêu giờ chỉ còn là những ký ức đau lòng.
Đêm định mệnh ấy, khi cả gia đình thức trắng để chống chọi với lũ, cậu bé vì quá mệt mỏi đã thiếp đi. Vài giây sau, tiếng động lớn vang lên, một góc quả đồi sạt lở, vùi lấp căn nhà. Cậu bé bị vùi lấp dưới đống đổ nát, tiếng kêu cứu yếu ớt nhanh chóng bị tiếng mưa, tiếng gió cuốn đi. Hơn ba giờ đồng hồ sau, thi thể cậu bé mới được tìm thấy, cơ thể bị chia cắt thành hai phần. Cái chết đến quá bất ngờ và quá đau thương, để lại nỗi đau khôn nguôi trong lòng người mẹ.
Câu chuyện của chị Nhung khiến lòng người không khỏi xót xa. Hình ảnh người mẹ gục ngã bên thi thể con trai, tiếng khóc nức nở xé lòng, ám ảnh bao người. Cái chết của cậu bé như một vết cắt sâu vào trái tim của cả cộng đồng. Nhìn thấy ánh mắt thất thần của chị làm tôi liên tưởng đến một câu Kinh Thánh: “Ở Ra-ma, vẳng nghe tiếng khóc than rền rĩ: tiếng bà Ra-khen khóc thương con mình và không chịu để cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa” (Mt 2, 18).
Giữa những mất mát đau thương, tình người vẫn tỏa sáng. Khi Caritas Thanh Hóa đến thăm gia đình chị Nhung, không khí trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết. Tiếng tụng kinh cầu nguyện của các tăng ni, Phật tử hòa quyện vào nhau, như một lời an ủi, động viên đến những linh hồn đã khuất và những người ở lại. Tiếng chuông ngân vang trong không gian tĩnh lặng, như những giọt nước mắt rơi xuống, thấm đẫm nỗi đau của con người.
Sự có mặt của đoàn thiện nguyện đã mang đến một chút ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Số tiền 10 triệu đồng hỗ trợ tuy không thể bù đắp hết những mất mát, nhưng nó là tấm lòng của những người xa lạ, là sự sẻ chia, đồng cảm trước nỗi đau của người khác.
Câu chuyện của gia đình chị Nhung như một lời nhắc nhở chúng ta về sự mong manh của cuộc sống. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, không chừa một ai. Nhưng tình người, sự yêu thương sẽ mãi tồn tại và lan tỏa.
Xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình chị Nhung. Cầu mong chị và gia đình sớm vượt qua nỗi đau này. Và xin cảm ơn những tấm lòng vàng đã luôn đồng hành, chia sẻ cùng những mảnh đời bất hạnh.
Ban truyền thông Caritas Thanh Hóa