Suy niệm Chúa Nhật II Mùa Vọng Năm A

02/12/2025
34


SUY NIỆM CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG - NĂM A

Anh chị em thân mến! Trong Mùa vọng, khuôn mặt nổi bật đầu tiên là phải kể đến Gioan Tẩy Giả hay còn gọi là Gioan Tiền Hô. Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Mátthêu xác định chính Gioan là vị Tiền Hô cho Đấng Cứu Thế. Vâng, đúng là như vậy! Gioan được kêu gọi trong sa mạc, nghĩa là trong một khung cảnh thinh lặng. Và ông cũng lại lên tiếng kêu, tiếng hô trong sa mạc: “Tiếng người hô trong sa mạc: Hãy dọn đường Chúa, hãy bạt lối Người đi” (Mt 3,3). Ở đây chúng ta thấy có gì nghịch lý. Bởi vì tại sao tiếng hô lại được cất lên trong sa mạc, chứ không phải nơi thành thị, phố xá hay phòng trà, chợ búa, nơi người ta đang quây quần đông đúc hay đang vui chơi tội lỗi? Tiếng hô phải được cất lên chính những nơi này mới có người nghe, mới mong có kẻ quay đầu qui chánh, sửa đường bạt lối, làm nên nẻo chính đường ngay cho Đấng Thiên Sai chứ! Còn ở đây, tiếng hô của Gioan lại được cất lên trong sa mạc. Xem ra nghịch lý? Không biết chốn đồng không mông quạnh thế kia thì tiếng hô được mấy ai nghe? Tiếng hô vang, vang lên mãi... nhưng trong nơi trống vắng sa mạc, thì ai nghe cho! Thế nhưng chính trong cái nghịch lý đó làm cho chúng ta mới hiểu được về con người của Gioan.

Vậy thì phải chăng Gioan đã hô lên cho chính mình ông nghe, thưa anh chị em? Quả đúng như vậy. Trước khi lời kêu gọi: “Hãy dọn đường Chúa, hãy bạt lối Người đi” đến được với mọi người, thì trước tiên, lời đó phải đến với chính Gioan trước. Chính nhờ biết hô với chính mình trước hết, cho nên Gioan đã có sức lôi kéo từng đoàn người từ khắp xứ Giuđê đến với ông, để nghe tiếng ông hô, và chịu làm theo lời ông răn dạy. Chính nhờ biết hô cho chính mình mà tiếng hô của Gioan đã vang đến tận khắp các vùng Giêrusalem, xâm nhập tới cõi lòng của bao kẻ sa đọa khô khan. Không phải chỉ sau khi nghe tiếng hô của Gioan mới bắt đầu có người ăn năn hối cải, chịu thanh tẩy để dọn đường cho Chúa đến. Đúng hơn, từ sự hoang vắng của sa mạc và trong nơi tịch liêu của cõi lòng, Gioan đã nghe tiếng hô phát ra: “Hãy dọn đường cho Chúa đến”. Lời đó vang đi dội lại trong lòng Gioan, thúc bách ông nối dài tiếng hô bằng cách ra đi “dọn lòng người cho Chúa đến”.

Thành thử ra, Gioan chính là người đã dọn đường lòng mình trước nhất. Vì biết lắng nghe những điều mình hô, cho nên tiếng hô của Gioan mới có nhiều người đáp lại. Do đó, sự lắng nghe không chỉ bằng thính giác, nhưng còn bằng tâm hồn. Và từ tâm hồn mới phát sinh những thái độ sống. Một đứa trẻ “biết nghe” không nhất thiết phải là một đứa trẻ có thính giác tốt, nhưng là một đứa trẻ biết ghi tâm khắc cốt những lời nói của bố mẹ, thầy cô và mang ra thực hành. Từ đó chúng ta mới hiểu rằng nhiều gia đình bất an, nhiều cộng đoàn bất thuận, nhiều quốc gia bất hoà chỉ vì có kẻ không biết nói, không biết hô tiếng hô của Gioan. Nguyên do là thiếu sự lắng nghe, sự lắng nghe của tâm hồn. Tâm hồn không nghe được vì còn ngổn ngang đây đó nhiều chướng ngại của tự ái, ích kỷ, kiêu căng, tự mãn... 

Có lẽ chúng ta biết Mahatma Gandhi. Ông là một vị lãnh tụ chính trị chủ trương bất bạo động. Vì thế, ông được mọi người dân Ấn-Độ rất tin cậy quý mến trong mọi việc lớn nhỏ. Một hôm, có một bà mẹ dắt một bé gái đến, khẩn nài Gandhi thuyết phục con bà chừa bỏ tật xấu ăn quá nhiều kẹo. Gandhi trầm ngâm hồi lâu rồi bảo bà mẹ: Thế này nhé, tôi xin hẹn 3 tuần nữa bà đưa cháu bé trở lại đây, tôi sẽ nói chuyện với cháu... Ba tuần sau, người mẹ đưa con trở lại. Lần này Gandhi gọi bé gái đến bên cạnh và ôn tồn giải thích cho em về những tai hại của thói quen ăn quá nhiều chất ngọt như kẹo bánh. Em bé gật đầu hiểu ra và hứa sẽ chừa bỏ. Bấy giờ bà mẹ thắc mắc hỏi Gandhi: Thưa ngài, sao ngài không khuyên bảo cháu ngay lúc tôi mang cháu đến cách đây 3 tuần? Gandhi khiêm tốn thú nhận rằng: Thưa bà, cách đây 3 tuần, lúc ấy chính tôi cũng còn đang mắc phải tật xấu ăn quá nhiều đồ ngọt...”

Thưa anh chị em, lời Chúa hôm nay cũng mời gọi chúng ta hãy tiếp tục cất tiếng hô của Gioan ngày xưa. Nhưng làm sao tiếng hô của chúng ta được nhiều người lắng nghe, chấp nhận khi mà chúng ta không hô cho chính mình giống như Gioan? Bởi vì trong chúng ta còn có nhiều tật xấu, thì làm sao mà chinh phục được người khác? Gandhi cũng vậy. Ông không thể khuyên bảo đứa bé bớt ăn nhiều bánh kẹo, bởi vì lúc đó, chính ông cũng đang nghiện bánh ngọt. Ông phải hô cho chính mình là nhận ra tật xấu của mình và từ bỏ, rồi ông mới quay trở lại khuyên bảo người khác. Cho nên trong đời sống, có một nghịch lý, đó là mình cứ muốn người khác sám hối, nhưng chính mình lại không chịu sám hối, không biết lắng nghe tiếng Chúa trong tâm hồn, và vì thế, chúng ta khuyên người khác, nhưng chẳng ai nghe chúng ta. Xin Chúa cho chúng ta luôn trở thành tiếng hô trong sa mạc của Gioan, để chính chúng ta sống tinh thần sám hối và đồng thời, cũng làm cho nhiều người bỏ đàng tội lỗi để trở về với Chúa. 

Rev. Micae Trịnh Ngọc Tứ

Tổng Đại Diện Giáo Phận Thanh Hoá