“Cần những lời giải từ trái tim” – Cảm nghiệm từ chuyến tông đồ hè 2017

17/08/2017
1344
Tôi là sinh viên năm nhất, một thành viên của nhóm sinh viên Công giáo (SVCG) Thanh Hóa đang học tại quê nhà. Thực ra, tôi là một người không giỏi ăn nói, và đây là lần đầu tôi viết một bài cảm nghĩ. Tôi sẽ dành bài cảm nghĩ đầu tay này để viết về chuyến “tông đồ hè 2017” tại giáo xứ Bằng Phú của nhóm SVCG Thanh Hóa Quê Nhà chúng tôi.

Đêm trước ngày lên đường đến với bà con giáo xứ Bằng Phú, tôi đã suýt khóc khi nghĩ đến quá nhiều những việc chúng tôi sẽ phải làm khi đến đó. Rồi tôi còn lo lắng không biết thời tiết có ủng hộ không? (trước ngày đi, trời mưa như đổ nước), lo không biết tới đó với số lượng thành viên tham dự đông đảo như vậy (hơn 40 người) thì mọi thứ sẽ thế nào?… Cả một đêm lo lắng như vậy; rồi khi đặt chân đến nhà thờ giáo xứ Bằng Phú, tôi vẫn mang trong mình vô vàn lắng lo ấy. Nó làm tôi tự nhiên muốn tách mình riêng ra một chỗ. Cơn mưa nửa đêm sau khi mọi việc hoàn tất mới khiến tôi nhận ra: phải chăng mình toàn tự làm khổ mình, đâu cần mình phải lo, có Chúa lo liệu hết cho mình rồi mà!

Quả là ý Chúa nhiệm mầu! Mọi thứ tưởng chừng như không thể mà lại có thể. Tôi tưởng chừng như không thể đốt lửa trại nhưng thời tiết mát mẻ, không hạt mưa trong thời gian diễn ra lửa trại đã tạo nên bầu khí tuyệt vời cho nhóm và giới trẻ trong xứ có thể sinh hoạt vui vẻ ngoài trời; tưởng rằng tối đó chỉ có sinh viên đốt lửa trại và cùng vui với nhau nhưng sự nhiệt tình của cha phó và các bạn giới trẻ trong xứ Bằng Phú lại làm cho sân nhà xứ chật cứng; tưởng rằng chuột lửa sẽ không “chạy” xuống được đống củi nhưng cuối cùng thì lửa trại đã được thắp sáng; và nhiều cái tưởng khác nữa… ấy thế mà… Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi! Tôi thấy mọi thứ đều hoàn hảo. Những khuôn mặt rạng rỡ, những tiếng cười, sự nhiệt tình… của tất cả mọi người cho tôi nhận ra Chúa thật quan phòng. Đêm ấy, đêm không thể nào quên đối với tôi!
Sau khi làm phút hồi tâm cuối ngày, tôi lại được tham dự chương trình “hiến máu tình nguyện” cho những “chú muỗi suy dinh dưỡng” nơi vùng sơn cước này. Thật thú vị và đáng nhớ!




Buổi sáng hôm sau bắt đầu với công việc quét dọn khuôn viên nhà xứ. Nhìn mọi người ai cũng có vẻ mệt mỏi nhưng tôi thật ấn tượng vì tôi không hề nghe một tiếng than thở. Bên cạnh đó, tôi còn vui khi thấy mọi người xúm với nhau cùng làm việc: nhóm quét dọn, nhóm chuẩn bị bữa sáng, nhóm dọn phòng ốc… Mệt nhưng mà vui! Bữa sáng dành cho chúng tôi là món “xôi xông nước “. Chỉ cái tên thôi đã nói lên cách làm món đó rồi. Đây là món ăn lần đầu tiên tôi được thưởng thức trong đời.

Sau đó, tôi và các bạn tham dự thánh lễ và sinh hoạt với các em thiếu nhi của giáo xứ. Ôi, không thể ngờ được rằng các em ở đây có thể ngoan tới vậy! Phải chăng là các em chưa quen, thấy người lạ nên không dám chơi đùa? Lần đầu tiên được đến sinh hoạt với các em ở giáo xứ khác, cảm giác ban đầu của tôi là hơi run và ngại, nhưng rồi tự nói với bản thân mình: “cứ chơi đi, ở đây có ai biết mình đâu mà phải lo với ngại, hì”. Sau lễ, tôi và các bạn trong nhóm chia sẻ những món quà nho nhỏ cho tất cả các em nơi đây: một cái bánh nhỏ cùng với hai cái kẹo mút; chỉ vậy thôi mà tôi thấy các em vui lắm. Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ, ngoài bánh kẹo, các em ở đây cần những món quà tinh thần nữa!

Và rồi, chương trình chính và quan trọng đã đến: hành trình “thăm hỏi và trao yêu thương” đến những người có hoàn cảnh khó khăn. Nhóm lớn chúng tôi được chia thành 5 tổ, mỗi tổ có chừng 8 người và đảm nhận đi đến với bà con khó khăn trong một giáo họ. Tôi thuộc vào tổ thứ nhất, phụ trách đi đến giáo họ Trị Sở (Bằng Phú). Hành trình “thăm hỏi và trao yêu thương” của tổ chúng tôi kéo dài từ 10h – 11h và từ 14h – 16h. Tôi và các bạn khi thì vượt núi, khi thì lội ruộng, lội suối… Khó khăn, gian nan là vậy nhưng khi đến các gia đình, được nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc của họ, lòng tôi cảm thấy ấm áp khôn tả. Mỗi gia đình, mỗi hoàn cảnh, khó khăn chồng chất khó khăn. Quả thật, phải khi đến và tận mắt chứng kiến, tôi mới có thể hiểu được cái được gọi là “sức chịu đựng” của con người là như thế nào. Bên cạnh đó, tôi còn thấy họ giống Chúa của tôi, nghèo hèn, đau khổ dường bao! Tôi muốn trở nên cánh tay yêu thương của Chúa, ôm lấy những mảnh đời khó khăn ấy vào lòng, để xoa dịu, để nâng đỡ, ủi an.





Lý do tôi gọi đây là “cần những lời giải từ trái tim” là bởi vì thực sự trí óc tôi đã một phần hiểu được nhưng lòng tôi chưa cảm hết và chưa có được lời giải rõ ràng cho vấn đề dưới đây:

1.     Tại sao họ khó khăn như vậy mà trên môi họ lúc nào cũng có thể nở những nụ cười tươi như vậy? Phải chăng vì họ có Chúa còn tôi thì không phải lúc nào cũng có Ngài trong lòng?

2.     Tại sao họ có thể chịu đựng được những khó khăn đó? Động lực nào giúp họ vượt qua khó khăn? Phải chăng họ có Chúa làm chỗ dựa?

3.     Tại sao tôi không thể học theo họ được? Phải chăng vì tôi sợ bị đánh mất những gì tôi cho là an toàn?

Tôi cảm thấy những câu hỏi này cứ cuốn lấy tâm trí tôi suốt quãng đường về và có lẽ, cả những ngày tháng sắp tới. Tôi sẽ suy gẫm và tin chắc rằng Chúa sẽ giúp tôi có được cảm nhận thật sâu về lời giải cho những vấn đề đó.

Tôi cũng muốn gửi tâm tư này cho những ai chưa một lần tham gia làm tông đồ bác ái. Xin một lần bạn hãy đến mà xem, đi để thấu hiểu và cảm nhận… Tôi tin bạn cũng như tôi, sẽ phải thay đổi cái nhìn về cuộc đời khi gặp gỡ Chúa trong những con người nghèo hèn, nhỏ bé. Tin tôi đi, các bạn sẽ không hối hận đâu (chỉ sợ các bạn “nghiện” đi tông đồ luôn ý chứ!).

Nguyện Chúa luôn đồng hành với tất cả chúng con hôm nay và mãi mãi. Amen!
 
Nga Ốc