Gợi ý cầu nguyện với Lời Chúa (22.10.2018 - Thứ Hai Tuần 29 Thường niên)

21/10/2018
531
Lời Chúa: Lc 12, 13-21 
Một hôm, có người trong đám đông nói với Ðức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi.” Người đáp: “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh?” Và Người nói với họ: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải hễ ai được dư giả, thì mạng sống người ấy nhờ của cải mà được bảo đảm đâu.” Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này: “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: “Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!” Rồi ông ta tự bảo: “Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giời ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!” Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: “Ðồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?” Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.” 

Suy niệm: 

I. Những kho lớn hơn

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Cái kho là quan trọng. 
Kho bạc quan trọng đối với một đất nước. 
Kho lẫm cần cho người làm nghề nông. 
Mỗi gia đình, mỗi công ty thường có kho riêng. 
Có thể là một tủ sắt để trong nhà hay ở ngân hàng. 
Mọi lợi nhuận đều thu vào kho. 
Ai cũng muốn cho kho của mình bành trướng. 
Sau một vụ mùa bội thu, 
mối bận tâm lớn nhất của ông phú hộ trong dụ ngôn 
là tìm cho ra chỗ để tích trữ hoa màu của mình, 
vì những kho cũ không đủ sức chứa nữa. 

Cuối cùng ông đã tìm ra giải pháp này: 
phá những kho cũ, làm những kho mới lớn hơn, 
rồi bỏ tất cả hoa màu, của cải vào đó, 
khóa lại cho thật kỹ, đề phòng kẻ trộm. 
Khi nhà kho đã an toàn 
thì tương lai của ông vững vàng ổn định. 
Nhiều của cải cho phép ông sống thoải mái trong nhiều năm. 
Những cái kho lớn cho ông tha hồ vui chơi, ăn uống. 
Ông thấy mình chẳng cần đến Chúa, chẳng cần đến ai. 

Của cải trong kho bảo đảm cho ông sống hạnh phúc. 
Những cái kho là nơi ông đặt lòng mình (x. Lc 12,34). 
Xin đừng ai xâm phạm vào chỗ thiêng liêng ấy. 
Kho là nơi của cải đổ vào, sinh sôi nẩy nở. 
Kho không phải là chỗ chia sẻ cho người khác. 
Ông phú hộ sống cô độc, khép kín như cánh cửa kho. 
Ông sống với cái kho, sống nhờ cái kho. 
Ông tưởng mình đã tính toán khôn ngoan, 
nhưng ông không ngờ cái chết đến lúc đêm khuya, 
hay có thể có biết bao rủi ro khác xảy đến. 
Ông chợt nhận ra mình phải bỏ lại tất cả. 
Cái kho không níu được ông, cũng không vững như ông nghĩ. 
Những gì ông thu tích như giọt nước lọt qua kẽ tay. 

Ai trong chúng ta cũng có một hay nhiều kho. 
Có thể chúng ta ôm mộng làm giàu hay đang giàu lên, 
chúng ta định nới kho cũ hay xây kho mới. 
Chúng ta chăm chút cái kho cho con cháu mai này. 
Thật ra của cải không xấu, xây kho cũng không xấu. 
“Nhưng phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam” (12,15). 
Phải mở rộng những cánh cửa kho của mình, 
để kho không phải chỉ là nơi tích trữ cho tôi, 
nhưng là phương tiện để tôi giúp đỡ tha nhân. 
Ðừng để nhà kho, két sắt, ví tiền thành mục đích. 

Người giàu đáng yêu trước mặt Thiên Chúa 
là người biết mở kho để trao đi 
và thấy Thiên Chúa liên tục làm cho kho mình đầy lại. 
Làm thế nào để khi ra trước toà Chúa, 
chúng ta thấy kho của mình trống trơn 
vì vừa mới cho đi tất cả. 

Cầu nguyện: 

Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng 
tấm bánh để dành của con thuộc về người đói, 
chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi, 
tiền bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn. 

Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng, 
có bao điều con lãng phí 
bên cạnh những Ladarô túng quẫn, 
có bao điều con hưởng lợi 
 dựa trên nỗi đau của người khác, 
có bao điều con định mua sắm dù chẳng có nhu cầu. 

Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công chẳng ở đâu xa. 
Nó nằm ngay nơi sự khép kín của lòng con. 
Con phải chịu trách nhiệm về cảnh người nghèo trong xã hội. 
Lạy Cha chí nhân, 
vũ trụ, trái đất và tất cả tài nguyên của nó 
là quà tặng Cha cho mọi người có quyền hưởng. 
Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt, 
vì Cha muốn chúng con san sẻ cho nhau. 

Thế giới còn nhiều người đói nghèo 
là vì chúng con giữ quá điều cần giữ. 
Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu, 
nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen. 

I. Lo làm giầu trước mặt Thiên Chúa

Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc.SJ

1. Tranh chấp

Những tranh chấp về quyền lợi hay của cải là điều thường xẩy ra trong cuộc sống, không chỉ giữa các nhóm hay các gia đình, nhưng còn giữa những người trong cùng một gia đình, như chúng ta thấy trong bài Tin Mừng: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia gia tài cho tôi” (c. 13)
Những tranh chấp như thế cần được giải quyết bằng đối thoại trực tiếp hoặc qua trung gian; nhưng trong thực tế, đôi khi người ta phải nại đến pháp luật. Nhưng, nại đến pháp luật là điều không nên, bởi vì luật thì công minh, nhưng người thi hành luật thì không luôn luôn công minh. Hơn nữa, trước pháp luật, tương quan huynh đệ sẽ đổ vỡ, vì người ta buộc phải biện hộ cho mình và để biện hộ cho mình, thì phải tố cáo người khác, mà người khác lại là chính người thân của mình. Chính vì thế, trong Bài Giảng Trên Núi, Đức Giê-su nói: “Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công” (Mt 5, 25). Đức Giê-su mời gọi chúng ta hành động theo hình ảnh Thiên Chúa, Đấng là tình yêu, được ghi khắc trong nhân tính của chúng ta.

Lời Chúa còn mặc khải cho chúng ta điều bí ẩn này: tố cáo và lên án chính là những hành vi đặc trưng của Sa-tan; bởi lẽ “Kẻ Tố Cáo” là một tên gọi khác của Satan theo sách Khải Huyền (x. Kh 12, 10). Vậy mà, trong thực tế, chúng ta cứ nghĩ mình hành động vì sự thật và sự thiện, hành động cho sự thật và sự thiện, khi dựa vào lề luật, nội qui, hiến pháp và những bằng chứng ít nhiều hiển nhiên về sự sai phạm, để tố cáo và lên án người anh em hay chị em. Sự tương phản giữa Sự Thiện đi đôi với thinh lặng, hiền lành và bao dung và Sự Dữ đi đối với tiếng la ó tố cáo đòi mạng, sẽ trở nên sáng tỏ tuyệt đối trong cuộc Thương Khó của Đức Ki-tô. Sự Thiện rạng ngời như thế nơi khuôn mặt của Đức Ki-tô trong mầu nhiệm Vượt Qua có sức mạnh chữa lành chữa lành cho ta khỏi Sự Dữ và mọi biểu hiện của Sự Dữ một cách khôn ngoan (x. 1Cr 1, 22-24).

2. Sứ mạng của Đức Giê-su

Trở lại với bài Tin Mừng, chúng ta có thể hình dung ra tình cảnh của người đến xin Đức Giê-su phân giải: anh thật đáng thương, vì chắc là cha mẹ đã khuất, và bị người anh ăn hiếp, chiếm lấy hết gia tài. Anh cần được giúp đỡ. Thế nhưng, tại sao Đức Giê-su lại từ chối giúp đỡ anh ta?

Bởi vì, đó không phải là sứ mạng của Đức Giê-su: sứ mạng của Ngài không phải là giải quyết những tranh chấp về quyền lợi và của cải, bởi lẽ, con người có thể tự giải quyết được, hoặc bằng sự hòa giải, hoặc bằng luật pháp. Sứ mạng của Ngài liên quan đến những vấn đề tận căn của con người, và chỉ có Thiên Chúa mới làm được, đó là giúp con người tự do với quyền lợi và của cải, giải phóng con người khỏi tương quan nô lệ đối với quyền lợi và của cải, khỏi lòng tham và ham muốn, bằng cách hướng chúng ta về sự sống và niềm vui vừa đích thật vừa bền vững, về nguồn gốc và cùng đích, là chính Thiên Chúa. Như sách Giảng Viên đã nói: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân” (Gv 1, 2); vì thế, thánh Phao-lô mời gọi chúng ta:
Anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Ki-tô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Ki-tô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới.
(Cl 3, 1-2).

Vậy anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới trong con người anh em: ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu và tham lam; mà tham lam cũng là thờ ngẫu tượng.(c. 5)
Đi theo Đức Ki-tô trong ơn gọi Ki-tô hữu và nhất là trong ơn gọi đời thánh hiến, chúng ta được mời gọi sống và làm chứng cho “những thực tại thuộc thượng giới”. 

3. “Lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa”

Chính vì thế, Đức Giê-su nói: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu” (c. 15). Và dụ ngôn về người phú hộ giàu có, mà Đức Giê-su kể trong bài Tin Mừng, mời gọi chúng ta hãy khôn ngoan, nhìn ra sự thật về đời sống con người: đời sống con người không chỉ mau qua, nhưng còn có thể qua đi bất cứ lúc nào, như Thiên Chúa nói với ông phú hộ trong dụ ngôn:
Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi,
thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?(c. 20)

Lời nguyện Thánh Vịnh cũng nói lên cùng một sự thật về đời sống con người, bởi vì, lời của Đức Giê-su và lời nguyện Thánh Vịnh đều là Lời Chúa:
Đừng sợ chi khi có kẻ phát tài,
hoặc cửa nhà tăng thêm vẻ phong lưu,
vì khi chết, nó đâu mang được cả,
kiếp vinh hoa chẳng theo xuống mộ phần.
Lúc sinh thời, nó tự hào tự đắc:
“Mình làm nên, thiên hạ tán dương mình!”
Nhưng rồi nó cùng tổ tiên về chung kiếp,
chẳng bao giờ còn được thấy ánh dương!
Dù sống trong danh vọng,
con người cũng không hiểu biết gì;
thật nó chẳng khác chi
con vật một ngày kia phải chết.
(Tv 49, 17-21)
*  *  *
 
Thay vì, làm giàu trước mặt người đời và trước mặt bản thân mình, Đức Giê-su mời gọi chúng ta “làm giàu trước mặt Thiên Chúa”, bằng cách lắng nghe và sống theo lời của Ngài, như Ngài mời gọi: “Ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá” (Mt 7, 24-25), bằng cách trở nên môn đệ của Ngài để sinh nhiều hoa trái cho vinh danh Thiên Chúa (x. Ga 15, 8).