Gợi ý cầu nguyện với Lời Chúa ( 11.12.2018- Thứ Ba Tuần II mùa Vọng)

11/12/2018
459

Lời Chúa: Mt 18, 12-14

12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”

Suy niệm:

I. 
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Chăn chiên là một nghề đã có từ lâu.
Nhiều nhà lãnh đạo dân Do-thái như Môsê, Đa-vít, đều làm nghề này.
Trên những đồng cỏ mênh mông, giữa trời và đất, chỉ có chiên và mục tử,
nên giữa đôi bên có một sự thân thiết và hiểu biết nhau thật gần gũi.
Chính vì thế trong Cựu Ước, Thiên Chúa hay ví mình với người chăn chiên.
Đàn chiên là dân Do-thái, là dân riêng Ngài rất mực quý yêu:
“Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa…
Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng,
bầy chiên mẹ cũng tận tình dẫn dắt” (Is 40,11).

Như Thiên Chúa, Đức Giêsu cũng ví mình với người mục tử tốt lành.
“Tôi biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi” (Ga 10, 14).
Sự hiểu biết thân thương này mạnh đến độ
Ngài dám hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên (Ga 10, 15).
Sau khi chết và phục sinh, Đức Giêsu muốn Simon nhận sứ mạng mục tử.
Ngài mời ông chăm sóc và chăn dắt chiên của Ngài (Ga 21, 15-17).
Như thế đoàn chiên mới của Đức Giêsu lúc nào cũng được bảo vệ.
Qua bao thế kỷ Giáo Hội vẫn không ngừng có những mục tử mới,
nối gót Simon Phêrô để phục vụ và hiến mạng vì đoàn chiên.

Nhưng Đức Giêsu không dạy người mục tử chỉ lo cho cả đoàn,
mà quên chăm sóc cho từng con chiên một.
Ngài mời ta để ý đến tập thể lớn, nhưng không được quên từng cá nhân nhỏ.
Có khi chỉ một con chiên lạc lại khiến người mục tử bận tâm lo lắng
đến nỗi để chín mươi chín con trên núi mà đi tìm con bị mất (c. 12).
Không phải vì coi thường chín mươi chín con không bị lạc,
nhưng vì người mục tử không muốn mất con nào.
Con chiên lạc lại có chỗ đứng đặc biệt trong trái tim mục tử.

Chúng ta ai cũng có kinh nghiệm về chuyện tìm lại được điều đã mất.
Khi mất thì đứng ngồi không yên,
khi tìm thấy thì bình an và niềm vui òa vỡ.
Người mục tử lo âu, vất vả tìm kiếm con chiên lạc,
nhưng khi tìm được rồi thì niềm vui là vô bờ.
Có thể nói còn vui hơn chuyện chín mươi chín con không bị lạc (c. 13).
Dường như người ta bắt đầu quý một điều từ khi mất điều đó.
Có khi một người bắt đầu hiện diện từ khi người ấy vắng mặt và mất đi.

Cha không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất (c. 14).
Cha muốn cho mọi người được cứu độ và không muốn mất một ai (1 Tm 2, 4).
Mùa Vọng là thời gian chúng ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta,
những người từ lâu đã bỏ nhà thờ, những người mất lòng tin vào Chúa.
Mỗi người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau,
khởi đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân quen.
Chúng ta quý nhau vì Thiên Chúa quý từng người chúng ta.
Chúng ta chẳng thể mừng Lễ Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó.
Nếu chịu mất công đi tìm về, chúng ta mới được hưởng niềm vui trọn vẹn

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,
Khi làm người, Chúa đã nhận trái đất này làm quê hương.
Chúa đã ban nó cho chúng con như một quà tặng tuyệt vời.
Nếu rừng không còn xanh, dòng suối không còn sạch,
và bầu trời vắng tiếng chim.
thì đó là lỗi của chúng con.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến làm người để tôn vinh phận người,
vậy mà thế giới vẫn có một tỷ người đói,
bao trẻ sơ sinh bị giết mỗi ngày khi chưa chào đời,
bao kẻ sống không ra người, nhân phẩm bị chà đạp.
Đó là lỗi của chúng con.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đến đem bình an cho người Chúa thương,
vậy mà trái đất của chúng con chưa một ngày an bình.
Chiến tranh, khủng bố, xung đột, có mặt khắp nơi.
Người ta cứ tìm cách giết nhau bằng thứ vũ khí tối tân hơn mãi.
Đó là lỗi của chúng con.

Lạy Chúa Giêsu ở Belem,
Chúa đã cứu độ và chữa lành thế giới bằng tình yêu khiêm hạ,
nhưng bất công, ích kỷ và dối trá vẫn thống trị địa cầu.
Chúa đến đem ánh sáng, nhưng bóng tối vẫn tràn lan.
Chúa đến đem tự do, nhưng con người vẫn bị trói buộc.
Đó là lỗi của chúng con.

Vì lỗi của chúng con, chương trình cứu độ của Chúa bị chậm lại,
và giấc mơ của Chúa sau hai ngàn năm vẫn chưa thành tựu.
Mỗi lần đến gần máng cỏ Belem,
xin cho chúng con nghe được lời thì thầm gọi mời của Chúa
để yêu trái đất lạnh giá này hơn,
và xây dựng nó thành mái ấm cho mọi người.


II. Nhóm Bạn Đường Linh Thao (chuyển ngữ)

SUY NIỆM

Bạn có biết sẽ như thế nào nếu bạn lạc mất phương hướng không biết mình ở đâu và trôi dạt một cách tuyệt vọng giữa biển khơi?

Trở nên cô đơn, lạc lối và không có khả năng phán đoán ra hướng đi là một trong những điều tồi tệ nhất mà chúng ta gặp phải. Chúng ta nhờ cậy điều gì với người sẽ chỉ cho ta đường về tới nhà yên ổn và an toàn. Kinh Thánh an ủi chúng ta với sự đảm bảo rằng Thiên Chúa, Ngài sẽ không nghỉ ngơi cho tới khi chúng ta tìm thấy đường về “nhà Người”. Kinh thánh sử dụng hình ảnh người mục tử chăn sóc đàn chiên của mình để mô tả dáng dấp của Thiên Chúa. Chính Chúa đã hứa Ngài sẽ là mục tử người chăn giữ đoàn chiên và dẫn đưa chúng tới bến bờ bình yên (Is 40,11). Điều này giúp bày tỏ lý do vì sao Thiên Chúa lại gửi Con một của Ngài xuống thế gian như một Đấng Mesia không chỉ để thiết lập lại sự bình yên và công chính mà còn đóng vai trò như một người Mục Tử chăm sóc đoàn chiên bằng chính tình yêu và lòng trắc ẩn.

 Chúng ta có thể học hỏi được điều gì qua dụ ngôn “con chiên bị lạc”?

Dụ ngôn này đưa đến cho chúng ta cái nhìn về trái tim của một người mục tử chân thành, và niềm vui trong cộng đoàn khi được đoàn tụ với “những kẻ bé mọn” bị lạc mất. Mục tử không phải chỉ trông nom những con chiên của họ cả ngày lẫn đêm mà họ còn phải bảo vệ chúng khỏi những con sói, những con sư tử đang rình rập chờ sẵn, khỏi cả những địa hình hiểm trở, vực thẳm. Mục tử thường chăn một bầy chiên lớn, có thể là vài trăm hoặc vài nghìn con. Thông thường vào cuối ngày người mục tử thường kiểm tra số lượng chiên. Bạn có thể hình dung sự bất ngờ và buồn rầu của người mục tử khi phát hiện ra rằng một con trong bầy đã bị lạc mất! Liệu ông ấy có đợi cho đến ngày hôm sau để tìm con chiên lạc hay không? Hoặc liệu ông ấy có hỏi với người hàng xóm thử xem họ có nhìn thấy con chiên lạc không? Không, vị mục tử ấy sẽ nhanh chóng lên đường đi tìm con chiên của mình. Chậm trễ một đêm đồng nghĩa với việc tai họa sẽ xảy ra và cái chết cho con chiên bị lạc. Một con chiên đơn độc có thể nhanh chóng lạc bước, mất phương hướng và thậm chí hoảng loạn tinh thần. Và thật dễ dàng để nó trở thành miếng mồi ngon cho sói rừng và sư tử.

 Sự buồn rầu và lo âu của Vị mục tử bỗng chốc chuyển sang niềm vui khi Người tìm thấy con chiên bị lạc của mình và đưa nó trở về đàn. Người mục tử vẫn tìm kiếm cho tới khi cái đã thất lạc được tìm thấy. Chính sự bền bỉ đã đền đáp cho ông. Điều mới mẻ trong lời dạy của Chúa Giê-su là những tội nhân phải được tìm kiếm không ngừng. Thật dễ dàng để lãng quên và phân tâm về những chuyện khác khi mà người lạc bước đang trở thành con mồi cho những con sói đang đói khát thèm thuồng linh hồn, như lời thánh Phê-rô nhắc nhở chúng ta rằng “Ma quỷ như sư tử rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1Pr 5,8).

Thiên Chúa không vui mừng khi một ai trong chúng ta bị hư mất, nhưng luôn hy vọng rằng chúng ta sẽ quay lại và làm lành mối tương quan với Ngài. Chính điều này giải thích tại sao tất cả triều thần thiên quốc sẽ vui mừng khi một người tội lỗi ăn năn và giao hòa tình bằng hữu với Thiên Chúa. Hôm nay Thiên Chúa vẫn đang làm sứ mạng giải thoát của Ngài để cứu vớt chúng ta khỏi sự hủy diệt khủng khiếp của ma quỷ và tội lỗi. Chúa Giê-su, vị mục tử nhân lành vẫn đang dõi theo mỗi bước đi của chúng ta. Bạn có lắng nghe thấy tiếng mời gọi của Chúa và để ý tới những lời khuyên nhủ đầy khôn ngoan của Ngài? Bạn có bước theo hành trình mà Chúa đã đặt sẵn cho bạn, một hành trình dẫn đến sự sống thay vì sự chết không?

Dụ ngôn trên có thể ám chỉ những “người bé mọn” cho những ai bị rơi vào con đường lầm lạc hoặc những ai đang làm những điều tai hại khi dẫn người khác đến lầm lạc. Cả hai đều sẽ được dang tay chào đón trở lại trong cùng một niềm hân hoan.

Chúng ta đang tiến gần đến ngày Chúa Giáng sinh và cũng chính là ngày sinh nhật của vị Mục tử giàu tình thương. Chúng ta cùng phản tỉnh lại cách nhìn của chúng ta đến những người lạc lối về mặt đạo đức và cả những người có thể là nguyên nhân sâu xa gây nên những hành động sai lạc đó. Mức độ phán xét của ta như thế nào rồi? Và liệu rằng chúng ta đã sẵn sàng đón nhận những người lầm lỗi đó với niềm vui thay vì miễn cưỡng chưa?

Hãy để lời của Chúa Giê-su thấm nhập vào mỗi trái trái tim chúng ta. Bởi lẽ “Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.” (Mt 18,14)

Lạy Chúa Giê-su, chẳng có điều gì có thể thoát khỏi cái nhìn và sự săn sóc của Ngài cả. Xin cho con luôn được bước đi trong ánh sáng của sự thật và không bao giờ lạc khỏi tình yêu hiện hữu của Ngài. Amen!

——-

Nguồn:

http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/2018/dec11.htm

https://livingspace.sacredspace.ie/a1023g/